Ba người lấy ngựa từ biệt Tạ viên ngoại, lên đường về Thành-đô. Mãi tớichiều mới tới nơi. Thành-đô bấy giờ là thủ đô của đất Ích-châu,Hán-trung, Tây-xuyên, Đông-xuyên. Dân cư đông đúc, nhà cửa san sát. Bangười vừa vào trong thành thì trời bắt đầu tối. Vương Nguyên quen thuộcvới Thành-đô, ông đi trước, Đào Kỳ và Sa-Giang theo sau. Đến gócTây-thành, ông dừng ngựa trước một trang trại khá đẹp. Đào Kỳ lại ngạcnhiên một lần nữa:
– Tại sao lão quen với nhiều phú gia như vậy? Mà người nào cũng cungcung, kính kính với lão? Có lẽ họ biết lão từ khi lão còn làm Tể-tướngcho Công-tôn Thuật cũng nên?
Lão dặn Đào Kỳ:
– Đào huynh đệ, ngưòi nhớ rằng người câm đấy nhé.
Lão giật chuông, lát sau một nô bộc ra mở cửa. Tên nô bộc rất hùng dũng, rõ ra vẻ người có võ công cao. Y trông thấy Vương Nguyên thì luốngcuống như tên nô bộc Tạ viên ngoại:
– Lục... lão tiên sinh giá lâm. Nô bộc xin vào loan báo chủ nhân.
Vương Nguyên gọi theo:
– Ngươi báo rằng có Vu-Sơn và Sa-Giang tới thăm Điền trang chủ.
Một lát chủ nhân ra. Điền trang chủ tuổi đã lớn, ít ra trên 50 tuổi. Y thấy Vu-Sơn thì khoanh tay:
– Vu-Sơn tiên sinh giá lâm tệ trang, thật là vạn hạnh.
Vu-Sơn chỉ Đào Kỳ:
– Người này là con rể lão. Lão mới gả chồng cho con gái được hơn một tháng. Rể lão bị câm. Nhưng võ công khá lắm.
Điền trang chủ mời ba người vào trong nhà. Trà nước rồi, Vương Nguyên nói:
– Lão phiền trang chủ cho một phòng vắng để rể và con gái lão ở. Rể lãokhông biết nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-dinh-ho-ngoai-su/28383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.