Tôi không rõ A Độ có ý gì, nhưng giờ đây giữa cơn hấp hối, nàng ấy muốn tôi làm gì, tôi quyết sẽ làm bằng được.
Tôi đến bên Cố Kiếm, đôi mắt thầy khép hờ, thầy vẫn còn sống.
Tôi kinh ngạc vô cùng, mắt thầy hơi chớp chớp, hiển nhiên đã nhận ra tôi, sau lưng thầy không biết đã trúng đến mấy chục mấy trăm mũi tên, chi chít như lưng một con nhím, không chừa lấy một tấc da thịt nguyên vẹn. Lòng tôi quắn đau, bao lần thầy từng cứu tôi, lúc ở núi Thiên Hằng thầy đã cứu tôi, mới nãy thôi giữa làn tên, thầy cũng cứu tôi. Tôi khụy xuống, gọi tên thầy.
Tôi không hề biết Lí Thừa Ngân lại giăng cái bẫy mai phục này, là tôi liên lụy đến thầy.
(*)có một sự rất ngược đời, đó là trong series Tứ Thiếu Kinh Thành thì mình chẳng quý nam phụ nào cả, dù các anh cũng rất tuyệt vời, không có gì đáng chê trách, nhưng trong 1 loạt những truyện khác thì mình lại chỉ muốn chết vì mấy anh nam phụ thôi ;__; thương chết mất Cố Kiếm ơi, Tiểu Quang ơi, Tiêu Sơn ơi, Chí Tín ơi, Thanh Du ơi ;__;
Khóe môi thầy mấp máy, tôi xích lại gần hơn, Bùi Chiếu tiến lên toan ngăn tôi: “Nương nương, xin người cẩn thận kẻo thích khách giở trò.” Tôi bực mình đáp: “Thầy đã ra nông nỗi này rồi, lẽ nào còn tấn công được ai ư?”
Tôi kề tai bên môi Cố Kiếm, nghe thầy thì thào: “A Độ… sao rồi…”
Tôi nào có ngờ thầy lại hỏi A Độ, tôi nói: “Không sao đâu, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung/2302942/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.