Danh tiếng của tôi ơi….mang vạ rồi! Ba năm này, bất luận là cãi nhau hay gây lộn, tôi chưa từng bị lép vế trước mặt Lí Thưa Ngân, ấy thế mà ngày hôm nay, danh tiếng của tôi thật sự bị hủy hoại rồi. Sự căm phẫn dâng cao đến cực điểm, tôi hung hăng nói: “Chàng dám cười, ta lập tức sai A Độ cho chàng một đao chết ngay!”
Khóe miệng hắn càng giật càng lợi hại, càng giật càng kịch liệt, tuy tôi vẫn hung hãn trợn mắt với hắn, thế nhưng hắn lại cười phá lên. Hắn cười đầy bỡn cợt, tôi cũng chưa từng thấy hắn cười đến mức ấy, cả tẩm điện ngân nga tiếng cười của hắn. Tôi vừa bực vừa thẹn, giành lấy thanh đao trên tay A Độ. Vĩnh Nương la thất thanh một tiếng, tôi lật ngược thanh đao, dùng sống đao chém về phía Lí Thừa Ngân: ‘Chàng tưởng ta không dám đánh chàng chắc? Chàng tưởng chàng bị bệnh thì ta không dám đánh chắc? Ta nói cho chàng biết, nếu không phải sợ Phụ hoàng chàng dẫn binh đánh cha ta, thì hôm nay ta phải chém chết chàng mới thôi!”
Vĩnh Nương đoạn lao lên giữ tôi lại, nhưng bị A Độ chắn ngang, mặc dù tôi dùng sống đao, thế nhưng đập lên người cũng gây đau đớn lắm. Lí Thừa Ngân bị đánh cho vài cái, trái với thường lệ lại không hề quát tôi, thế nhưng hắn cũng chẳng chịu thua, liền giằng lấy đao từ tôi. Hai người chúng tôi quần nhau một trận ngay trên giường, trên tay tôi vẫn lăm lăm thanh đao sắc bén sáng lóa, lao vào không khí cứ kêu vun vút, Vĩnh Nương cuống quýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung/123923/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.