Năm Tân Triều thứ hai mươi bảy, Ngụy Cao đế thoái vị, Thái tử Chu Dục đăng cơ kế vị, định niên hiệu là “Thịnh Bình”, ngụ ý “Thịnh thế thái bình.”
Năm Thịnh Bình thứ ba, Đại Ngụy trong thời kỳ tân chính đã hiện lên một cảnh tượng thịnh thế thịnh vượng phồn vinh.
Ngự Thư phòng, một số đại thần đứng dậy xin thiên tử sau ngự án cáo lui, rồi lướt qua Thống lĩnh cấm quân Triệu Đà vừa phục mệnh bên ngoài trở về.
Triệu Đà mang theo mệt mỏi sau một quãng đường dài bước vào Ngự Thư phòng. Hắn hành lễ với Chu Dục xong, rồi kích động nói: “Bệ hạ, thần đã tìm được người rồi.”
Ngự bút trong tay của Chu Dục ngừng đột ngột, khiến chiếu chỉ dưới tay hắn bị nhiễm một vệt mực.
Hắn bình tĩnh gác bút lại, rồi bảo Triệu Đà đứng dậy rồi nói: “Người đang ở nơi nào?”
“Bẩm bệ hạ, người đang ở Dương Châu.”
Dương Châu là quê hương của Vệ Chiêu, nên việc này cũng hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Mấy năm nay, Chu Dục ngoài chăm lo việc nước, đồng thời cũng chưa bao giờ quên phái người đi tìm Vệ Chiêu.
Trong trận hỏa hoạn ở Đông cung năm đó quả thực có một người đã chết, nhưng khi nghiệm thi thì tử thi không phải là của một nữ tử mà là của một thái giám.
Lúc đó, Ngụy Cao đế còn chưa thoái vị, Đặng Trung lại bị giáng chức đi thủ hoàng lăng. Vì bảo vệ Vệ Chiêu, một thái tử như hắn chỉ có thể đè ép không nhắc tới việc này, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548664/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.