Thái tử nhìn Vệ Chiêu, mở miệng nói: “Xuất cung? Sau khi xuất cung nàng còn có thể đi đâu?”
Vệ Chiêu sửng sốt, nhìn về phía Thái tử, không hiểu ý tứ của hắn.
Thái tử nhẫn tâm mở miệng, phá vỡ niệm tưởng cuối cùng của nàng.
“Ngoại trừ ở bên cạnh cô, nàng đã không còn nơi nào có thể đi. Trong nạn hồng thủy phía nam, phụ mẫu nàng đã sớm qua đời rồi. Đời này nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh cô.”
Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh đều biến mất. Vệ Chiêu nhìn Thái tử, rõ ràng hắn gần trong gang tấc nhưng lại tựa như xa tận chân trời.
Nàng lẩm bẩm mở miệng nói: “Điện hạ… ngài đang nói cái gì? Phụ mẫu ta đa qua đời?”
Sao họ lại có thể qua đời?
Nàng rõ ràng đã viết thư cho họ, gửi cho họ nhiều ngân lượng như vậy.
Nàng nhìn Thái tử, ngay lập tức cái gì cũng hiểu rõ.
Cho nên nàng mãi vẫn không thể nhận được hồi âm.
Cho nên mỗi lần Đặng Trung giúp nàng đi hỏi thăm tin tức, nhưng không thể hỏi thăm được tin tức nào.
Cho nên tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng nàng là không biết cái gì cả.
Trong nháy mắt, nước mắt thấm đẫm gương mặt của nàng. Nàng nức nở nói: “Các ngươi đã sớm biết, vì sao không nói cho ta?”. ngôn tình tổng tài
Thái tử nhìn dáng vẻ này của nàng, vô cùng phiền muộn. Hắn tiến lên phía trước, ôm nàng vào trong lòng.
“Khi đó nàng đang hoài thai, Thái y nói thai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548661/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.