Nhận thấy tâm tình của Vệ Chiêu có điểm không thích hợp, Thái tử nhanh tay túm lấy tay nàng.
Chủy thủ còn chưa kịp tới gần ngực của Vệ Chiêu, tay của nàng đã bị Thái tử giữ chặt khiến cho không động đậy được.
Đang lúc giằng co, Vệ Chiêu không cẩn thận đụng phải giường nên đứng không vững mà ngã xuống giường.
Thái tử kéo nàng lại, xoay một vòng, lấy thân làm nệm thịt lót ở dưới, đỡ lấy Vệ Chiêu. Hắn kêu lên đau một tiếng.
Vệ Chiêu ghé ở trên người của Thái tử, cảm giác có điểm không đúng, vội vàng cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay nàng trống không.
Toàn thân nàng như bị sét đánh, không thể tin nổi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Thái tử.
Nàng chỉ thấy Thái tử nằm nửa người trên giường, tay che lấy bụng. Trên bụng của Thái tử còn cắm một thanh chủy thủ.
Dòng máu đỏ tươi chạy dọc theo tay của Thái tử nhỏ từng giọt xuống giường. Vệ Chiêu tựa như bị màu đỏ làm cho đau đớn. Nàng lùi lại mấy bước rồi ngã nhào trên đất.
Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thái tử, cảm thấy vô cùng thống khổ, chậm rãi leo đến bên giường, muốn vươn tay chạm vào hắn, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ đành khóc không thành tiếng: “Điện hạ… điện hạ, đều là do ta sai…”
Thái tử rút thanh thủy chủ ra, ném xuống đất.
Hắn dùng khăn trải giường chặn lại vết thương, rồi tạm băng bó xong mới mở miệng nói với Vệ Chiêu: “Cô không có việc gì.”
Tuy máu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548658/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.