Sau khi Vệ Chiêu và Tạ Ánh Chân từ biệt, Vệ Chiêu vội vã quay về Minh Thúy hiên.
Khi trở lại tẩm điện, nàng lại phát hiện không có một bóng người.
Không biết Tử Quyên đã đi đâu?
Vệ Chiêu giật mình, vội vã đẩy cửa phòng tiến vào.
Trong phòng vẫn đen nhánh một mảnh, giống y hệt lúc nàng rời đi.
Nàng ngừng thở, chậm rãi bước đến nội thất, nhìn thấy một người vẫn đang nằm trên giường.
Người này là Thái tử điện hạ.
Cũng may là Thái tử điện hạ còn chưa tỉnh lại.
Vệ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước tới gần, đang chuẩn bị bò lên giường thì đột nhiên cổ tay bị một người nắm chặt lấy.
Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một ánh mắt lạnh lẽo như băng, cả người nàng đều bị chấn động.
Không ngờ Thái tử điện hạ đã tỉnh lại rồi.
“Điện hạ…” Nàng đang không biết nên biện giải giúp bản thân như thế nào thì Thái tử đã buông tay nàng ra rồi chậm rãi ngồi dậy.
Câu nói tiếp theo của Thái tử còn khiến nàng ngây người tại chỗ.
“Ngươi còn biết đường về sao?”
Vệ Chiêu á khẩu không trả lời được, nàng che chở phần bụng rồi chậm rãi cúi người, quỳ xuống trước mặt Thái tử.
Thái tử đã tỉnh, như vậy nàng cũng không cần nói nhiều, nàng chỉ cần bình tĩnh tiếp thu nghiêm phạt đối với bản thân là được.
Thái tử giống như một người cô độc, ngồi một mình trong bóng tối, thấy Vệ Chiêu quỳ xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548653/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.