Chương trước
Chương sau
Một đêm này, đèn đuốc bên trong Hưng Long điện sáng trưng. Từng chậu máu loãng được bưng ra từ tẩm điện của Thái tử.

Động tĩnh của Đông cung dẫn tới sự chú ý của Hoàng đế. Ngay trong đêm Hoàng đế đã triệu Đặng Trung vào cung yết kiến.

Đợi khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, Hoàng đế lại có chút nghi hoặc: “Thái tử vì sao lại đơn độc mạo hiểm?”

Chẳng qua chỉ là một tên sát thủ do nghịch tặc Vương gia thuê, dư nghiệt Vương thị cũng đã bị sa lưới, cần gì phải phí công đi lùng bắt một tên sát thủ?

Đặng Trung do dự nói: “Việc này… khi thần đến cửa thành, Thái tử điện hạ đã đi theo thích khách ra khỏi thành, nguyên nhân trong đó thần cũng không rõ cho lắm, nhưng…”

Hắn tựa hồ có cái gì khó nói, đang nói thì bỗng nhiên dừng lại.

Hoàng đế nhìn về phía hắn, “Vì sao không nói tiếp?”

Đặng Trung lập tức tạ lỗi với Hoàng đế: “Tất cả chỉ là suy đoán của thần, không có chứng cứ, thần không dám hồ ngôn loạn ngữ.”

“Ngươi cứ nói, trẫm sẽ miễn tội cho ngươi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Đặng Trung sắp xếp lời nói một chút, châm chước mở miệng: “Thần cảm thấy, trong mắt của Thái tử từ trước đến nay không chứa được một hạt cát, có lẽ điện hạ muốn một lưới bắt hết đồng đảng của thích khách cho nên mới tự lấy thân làm mồi nhử, đích thân một mình ra khỏi thành.”

“Vậy sao?” Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn Đặng Trung, mở miệng nói: “Ngươi nói như vậy quả thực phù hợp với tính cách của Thái tử.”

Đặng Trung cúi đầu, không mở miệng nói chuyện nữa.

Hoàng đế trầm tư một hồi rồi tiếp tục hỏi: “Thương thế của Thái tử ra sao?”

“Trên lưng trúng một mũi tên, may mắn là tên không có độc.”

“Đã cho truyền Thái y?”

“Cầu Thái y đã tiến vào Đông cung.”

Hoàng đế lúc này mới yên lòng, phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước.” Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giao phó nói: “Không được kinh động đến Quý phi.”

“Thần tuân mệnh.”

Đặng Trung đi rồi, Hoàng đế đột nhiên hỏi Đại nội tổng quản Lương Kim đang đứng bên cạnh: “Ngươi nói xem những lời nói của Lương Kim vừa rồi có mấy phần thật, mấy phần giả?”

Lương Kim hoảng sợ trong lòng, rũ mắt đáp: “Việc này… Đại đốc công vốn chỉ phỏng đoán, sao có thể phân ra thật giả.”

Hoàng đế nghe vậy, cười giễu một tiếng.

“Người mang dòng dõi hoàng thất trước nay luôn cẩn thận. Dù trong mắt Thái tử không cho phép chứa một hạt cát, cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng vì một tên sát thủ. Nếu ngay cả điều này mà Đặng Trung cũng không nhìn ra, hắn có thể làm Đại Đốc công của Thượng Loan đài nhiều năm như vậy sao.”

Hành vi của Thái tử không phải là hành động mà trữ quân một nước có thể làm ra.

Tất nhiên phải có nguyên nhân nào đó ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, hoặc có lẽ vì cái gì đó mà hắn không thể không đi, cho nên hắn không thể không lấy thân thiệp hiểm.”

Lương Kim trầm tư một hồi rồi mới mở miệng nói: “Thần không được chứng kiến nên không dám đưa ra nhận xét, chỉ là…”

Hoàng đế cau mày nhìn hắn, “Ngươi cứ nói, trẫm sẽ miễn tội cho ngươi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Lương Kim hành lễ, sau đó mới lên tiếng đáp: “Thần cho rằng, nguyên nhân vì sao Thái tử lại có hành động như vậy không đơn thuần như Đặng Đốc công đã suy đoán mà có lẽ là vì một nguyên nhân khác.”

Hoàng đế như hiểu ra cái gì đó, “Nói như vậy là Đặng Trung đang lừa gạt trẫm.”

Lương Kim vội vàng nói: “Thần không dám phỏng đoán, có thể, có thể Đặng Đốc công quả thực không biết nguyên nhân thực sự.”

Hoàng đế nhìn hắn, cảm thấy thú vị nói: “Nếu đã như vậy, Lương tổng quản hãy giúp trẫm đi điều tra rõ nguyên nhân. Trẫm tin tưởng, Lương tổng quản nhất định sẽ cho trẫm một câu trả lời vừa lòng.”

Trên lưng của Lương Kim nổi một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn phải cúi đầu lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.”

Sau khi Lương Kim lui ra ngoài, Hoàng đế quay đầu nhìn màn đêm ngoài điện, nụ cười trên mặt cũng biến mất.



Hoàng đế lẩm bẩm: “Một cây đao nếu có ý nghĩ, không thể vì chủ nhân sử dụng, vậy thì tốt nhất nên loại bỏ.”

*****

Buổi lâm triều hôm sau, Thái tử vẫn chưa từng xuất hiện. Sau khi bãi triều, tin tức Thái tử bị ám sát đêm Nguyên Tiêu lập tức lan truyền nhanh chóng trong toàn bộ quần thần.

Đây là một cơ hội tốt để tỏ lòng trung thành với Thái tử, các đại thần đương nhiên sẽ không bỏ qua. Thuốc bổ như dòng nước chảy cuộn cuộn đến Đông cung. Các vị triều thần có chức vị cao thì trực tiếp đứng ngoài Đông cung cầu kiến.

Người đến thăm hỏi tin tức ở Đông cung nhiều vô số kể, tuy nhiên cũng không thu hoạch được gì cả.

Thái tử vẫn không tiếp khách, chỉ nói với bên ngoài là Thái y dặn dò phải tĩnh dưỡng.

Qua mấy ngày, Thái tử lại đột nhiên cho gọi Triệu Đà đến hỏi: “Mấy ngày cô nằm trên giường, có những ai đã tới thăm?”

Triệu Đà giơ ngón tay bắt đầu đếm: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương, Thái tử phi nương nương, Tạ đại nhân,…”

“Cô không hỏi những người này.” Thái tử cắt ngang lời hắn.

Triệu Đà khó hiểu hỏi: “Vậy, điện hạ muốn hỏi người nào?”

Thái tử trừng mắt nhìn hắn một cái, thẹn quá thành giận nói: “Cút.”

Triệu Đà gãi đầu nghĩ mãi không ra. Hắn đang yên đang lành thì bị trách mắng, ủy khuất vâng dạ, rồi lui xuống.

Không ngờ đang lui xuống thì lại bị Thái tử gọi lại. Thái tử buồn bực nói: “Vệ Chiêu có từng tới hay không?”

Hắn vốn muốn nói, nếu Vệ Chiêu tới thăm hắn, thì cứ để cho nàng đi vào.

Không ngờ Triệu Đà vỗ đầu một cái như bừng tỉnh hiểu ra nói “Hóa ra điện hạ muốn hỏi nàng.”, nhưng nhìn thấy ánh mắt “hiền lành” của Thái tử, nên chỉ thấp giọng, ngoan ngoãn đáp: “Nàng ấy chưa từng tới.”

Thái tử nghe vậy nhíu mày, “Có phải ngươi nhìn sót hay không?”

Triệu Đà vỗ ngực nói như đinh chém sắt: “Điện hạ, nhãn lực của thuộc hạ, ngài còn không biết sao. Cái cây cách cả trăm thước, thuộc hạ còn nhìn thấy, huống hồ là một người lớn như vậy, sao thuộc hạ có thể không nhìn thấy?”

Sắc mặt của Thái tử càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Cô thấy đôi mắt của ngươi đúng là không có ích gì cả, không bằng khoét đi làm người mù cũng tốt.”

Triệu Đà sợ hãi kêu lên: “Điện hạ.”

Rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì mà điện hạ lại muốn đối xử với hắn như vậy?

Thái tử không có sức để nói giỡn với hắn nên đuổi hắn đi: “Đi ra ngoài.”

Triệu Đà cẩn thận đi từng bước, đi tới cửa lo sợ bất an hỏi: “Điện hạ, đôi mắt…”

Khóe mắt của Thái tử giật giật, gằn từng chữ: “Lưu, lại.”

Triệu Đà lúc này mới vui vẻ nói: “Đa tạ điện hạ.”

Trước khi hắn rời đi, Thái tử lại phân phó: “Quan sát cẩn thận cho cô, nếu thấy Vệ Chiêu tới, lập tức báo lại cho cô.”

“Tuân mệnh.”

Thái tử cho rằng hắn vì bảo vệ Vệ Chiêu mà bị thương, về tình về lý, nàng đều sẽ đến thăm hắn. Không ngờ cho đến khi thân thể của hắn khỏe lại, Vệ Chiêu vẫn chưa từng xuất hiện ở Hưng Long điện.

Sắc mặt của Thái tử càng lúc càng đen, tâm tình cũng càng lúc càng buồn bực.

Từ sau chuyện bị ám sát, rốt cuộc hắn cũng hiểu được sự quan trọng của Vệ Chiêu trong lòng hắn. Vô luận hắn hắn đối với Vệ Chiêu có tình cảm gì, chung quy hắn không thể mất đi nàng.

Hắn tin tưởng, chỉ cần Vệ Chiêu vẫn mãi ở bên cạnh hắn, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ biết rõ tâm ý của bản thân.

Nhưng Vệ Chiêu đột nhiên thay đổi thái độ, không hề muốn ở bên hắn, cũng không quan tâm đến hắn.

Trong thời gian hắn dưỡng thương, nàng chưa từng một lần xuất hiện ở Hưng Long điện.

Thái tử rất muốn gọi nàng tới, hỏi nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.



Chỉ cần Vệ Chiêu còn ở Đông cung, một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp mặt.

Sau khi Thái tử hết bệnh, vô tình hay cố ý thỉnh thoảng đi trắc điện.

Rốt cuộc có một ngày đi ngang qua Minh Thúy hiên, hắn bắt gặp được Vệ Chiêu đang chơi thả diều, không khỏi dừng bước chân ngắm nhìn.

Triệu Đà đứng phía sau hắn cảm khái nói: “Không ngờ mùa xuân tới rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Thái tử hừ một tiếng: “Cô thấy hôm nay vẫn còn lạnh, về sau trong cung không được phép thả diều.”

Nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau, Vệ Chiêu nghe được tin tức Đông cung không được thả diều, thở dài cất diều đi. Đột nhiên lúc này một vài cung nữ xông vào Minh Thúy hiên bao vây lấy nàng.

Cung nữ cầm đầu không đợi Vệ Chiêu mở miệng, đã đoạt lấy chiếc diều trong tay nàng, xé thành mảnh nhỏ, hừng hực khí thế ném xuống chân nàng.

“Một số kẻ có tâm tư bất chính, không chiếm được sự sủng ái của điện hạ, nên mới dùng cách thấp hèn để tranh sủng. Không ngờ điện hạ cũng không để bản thân bị xoay vòng vòng. Thật đúng là ông trời có mắt.”

“Cho nên mới nói, làm người phải tự biết mình, đừng tưởng leo được lên giường của điện hạ thì từ nay về sau có thể một bước bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

“Một kẻ hạ tiện có xuất thân thứ dân như ngươi, nên ngoan ngoãn làm việc cho chủ tử, nói không chừng còn thể được ban chút ân huệ. Nếu có tâm tư bất chính, vọng tưởng làm phượng hoàng, phượng hoàng còn chưa thành thì đã bị rơi thảm hại hơn xuống đất.”

“Ha ha ha… Các ngươi nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này xem, như một cái đầu gỗ, thật không biết điện hạ nhìn trúng điểm nào của nàng ta?”

“Thật nhàm chán, giống hệt người câm, ngay cả một câu cũng không dám nói, đi thôi đi thôi, chớ nên lãng phí thời gian vì nàng ta.”

Bọn họ cười đùa rời đi.

Vệ Chiêu ngơ ngẩn đứng im tại chỗ. Qua hồi lâu nàng mới chậm rãi ngồi xuống nhặt những mảnh diều trên đất.

Nhặt được một nửa, thì một góc mãng bào màu xanh đá xuất hiện trước mắt nàng.

Vệ Chiêu ngẩng đầu, thấy Thái tử đứng trước mặt nàng, sắc mặt ám trầm như nước.

“Các nàng khi dễ ngươi như vậy, ngươi vẫn chịu đựng được sao?”

Vệ Chiêu đứng dậy, hành lễ với Thái tử, lắc đầu nói: “Việc này không được tính là cái gì cả, nô tỳ đều đã thành thói quen.”

Việc này cũng không được tính là cái gì cả? Vậy như thế nào mới là vấn đề.

Thái tử thấy nàng bị khi dễ mà còn nhẫn nhục chịu đựng như vậy, trong lòng như có một tảng đá đè nặng.

Vệ Chiêu vẫn thản nhiên, chỉ cúi đầu nhìn dưới chân, không nói một lời.

Thái tử bị chọc tức, phất tay áo rời đi.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Thái tử lần đầu tiên bảo Lý ma ma ở lại.

Lý ma ma thấy Thái tử rầu rĩ không vui, mở miệng dò hỏi: “Điện hạ có chuyện phiền lòng?”

Thái tử nhìn bà, chậm rãi mở miệng: “Ma ma. cô muốn thỉnh phong cho Vệ Chiêu làm Lương viện.”

Lý ma ma kinh sợ, không hiểu vì sao Thái tử lại đột nhiên có cái ý nghĩ này.

Phải biết là Lương viện chỉ dưới Lương đệ mà phong hào Lương đệ chỉ có dành cho người thiếp có cấp bậc khá cao của Thái tử, địa vị gần với Thái tử phi.

Bà cân nhắc mở miệng: “Vệ Chiêu bây giờ chưa có con nối dõi, vô công bất thụ lộc, chỉ dựa vào sủng ái của điện hạ đối với nàng mà lướt qua Phụng nghi, Chiêu huấn cùng Thừa huy, trực tiếp phong làm Lương viện, việc này có điểm không thể nào nói nổi?”

Thái tử lại lắc đầu nói: “Cô cảm thấy cũng không có gì không thể, Vệ Chiêu trước khi trở thành cung nữ tư tẩm vốn là nữ quan Phượng nghi tòng tứ phẩm, bây giờ được phong làm Lương viện chính tứ phẩm, cũng không quá đáng.”

Lý ma ma còn muốn khuyên, nhưng Thái tử ý đã quyết, giơ tay ngăn cản bà nói tiếp: “Ý cô đã quyết, lúc nào đó sẽ tìm cơ hội thỉnh phong cho Vệ Chiêu, ma ma cứ chuẩn bị trước.”

Lý ma ma thở dài trong lòng, chỉ phải lui xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.