Tạ Ánh Chân đuổi theo người đeo mặt nạ qua mấy con phố, gọi như thế nào đối phương cũng không dừng lại.
Nàng thấy chỉ trong chốc lát nữa là sẽ mất dấu, nên đã cái khó ló cái khôn, đột nhiên kêu đau một tiếng, thân thể ngã xuống một bên.
Nhưng nàng chưa kịp tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng thì trong khoảnh khắc nàng đã được một người kéo vào trong lòng.
Hai người nhìn nhau, thật lâu không thể nói thành lời.
Đột nhiên người đeo mặt nạ tựa như bừng tỉnh, buông Tạ Ánh Chân ra.
Tạ Ánh Chân vội vàng mở miệng: “Là chàng đúng không?”
Thân hình của người đeo mặt nạ cứng lại.
Đôi mắt của Tạ Ánh Chân rưng rưng, “Là chàng đúng không?”
Người kia vẫn im lặng.
Giữa một mảnh yên lặng, bỗng nhiên pháo hoa nở rộ giữa không trung.
Tiếng pháo hoa rộn ràng, đồng thời chiếu sáng cả một bầu trời đêm.
Nam tử đeo mặt nạ tựa hồ bị phân tâm trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Vừa lúc đó, Tạ Ánh Chân vươn tay, tháo mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Dưới lớp mặt nạ là gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Nước mắt của Tạ Ánh Chân không ngừng chảy xuống, “Lương đại ca, ta còn tưởng huynh đã chết rồi, chàng đã đi nơi nào? Tại sao không đến tìm ta?”
Nét mặt của Lương Trọng Dực hiện lên sự đau khổ: “Ánh Chân muội muội, muội đừng hỏi nữa, muội đi đi, cứ coi như hôm nay không gặp được ta.”
Hắn xoay người muốn rời khỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548643/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.