Thái tử cũng không bản thân đã về Đông cung như thế nào.
Lúc vào tẩm điện, còn bị vướng phải cánh cửa, chật vật suýt nữa thì ngã xuống đất.
May mắn có một đôi tay kịp thời đỡ lấy hắn.
Hắn vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vệ Chiêu.
“Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?”
Từng cảnh tượng ở Ngự Thư phòng hiện về trong đầu của Thái tử, hắn vô thức đẩy Vệ Chiêu ra.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Không phải điện hạ cho gọi nô tỳ đến hầu hạ sao?”
Thái tử gắng gượng bước đến cạnh bàn, cầm lấy chén trà trên bàn, uống cạn.
“Cô đã nói như vậy từ khi nào?”
Nhưng khi nước trà vừa trôi xuống bụng, tâm trí vừa tạm thời thanh tỉnh thì không bao lâu, một luồng khí nóng kỳ quái bỗng nhiên lan tràn khắp bụng dưới.
Hắn nhìn chén trà trong tay, đột nhiên quát lớn: “Ngươi đã thả cái gì ở trong nước trà?”
“Dạ?” Vệ Chiêu hoang mang hỏi, “Nô tỳ đâu có thả thứ gì.”
Nhưng vẻ mặt hoảng loạn của nàng rơi vào trong mắt của Thái tử lại giống như giấu đầu hở đuôi.
“Thôi tình hương.” Thái tử xiết chặt chén trà, nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Ngay cả ngươi cũng muốn gạt cô.”
Vệ Chiêu nhào tới trước bàn, nếm thử một chút nước ở trong bình trà, sắc mặt đại biến.
Tại sao trong nước trà lại có thể có thôi tình hương?
“Điện hạ, nô tỳ thực sự không biết…”
Nàng chưa nói xong, Thái tử đã ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548636/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.