Lúc này một bàn tay với những ngón tay thon dài hữu lực đột nhiên vươn ra, vững vàng đỡ lấy đầu của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu không nhịn được cọ cọ vào bàn tay này.
Lúc này nàng đang mơ thấy một rừng mai. Hoa mai nở rộ, truyền đến một hương thơm lành lạnh thơm ngát.
Nàng muốn tiến đến gần một đóa hóa mai, để thưởng thức mùi hương của nó.
Nhưng nàng chưa kịp tới gần, trời đất xoay chuyển, người đã bị quăng ngã xuống đất một cách chật vật.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thái tử ngồi bên giường, sắc mặt không vui nhìn nàng, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ…”
Nàng không hiểu bản thân đã làm gì mà khiến Thái tử điện hạ tức giận, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc giải thích.
Thái tử dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Vệ Chiêu như được đại xá, vội vã lui ra khỏi phòng.
Lúc nàng đóng cửa lại, thở dài một hơi. Nàng nhìn ánh trăng treo trên đầu cành, không khỏi cảm thán.
Đêm nay thật là dài.
*****
Đêm vẫn kéo dài, lặng im không tiếng động.
Trong Hàm Hương uyển ở phía tây Liệp cung, dưới ánh nến leo lắt, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Quý phi ướt sũng mồ hôi, bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngồi trên giường, không kịp hoàn hồn.
Hoàng đế nằm ở bên cạnh cũng bị bà đánh thức, ngồi dậy hỏi: “Tử Đồng, nàng làm sao vậy?”
Quý phi vẫn còn hoảng sợ, nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548612/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.