Nhưng nghĩ đến phía trước hung cát khó dò, lần này thông gia coi như không phải là chuyện tốt gì.
Lại nghĩ thân thế nha đầu này xấu hổ như thế, có thể gả vào vương phủ cũng xem như bay lên cành cao rồi, đến lúc đó Thế tử gia tiếp quản vương vị, vậy không phải sẽ thành Vương phi sao? Vẫn nên cố gắng khuyên nhủ nhi tử mới đúng, đừng mải thiên vị mà lại bỏ lỡ tiền đồ của nàng ta! Nhất thời ủy khuất thì có làm sao, nhân sinh làm sao có thể thập toàn thập mỹ như vậy!
Nghĩ như thế, lông mày liền giãn ra: "Vi nhi, còn không mau tạ ơn ân điển của Vương phi. ”
Một bên vương phi ban thưởng, một bên lão phu nhân khuyên bảo, Triệu Tích Vi không cách nào cự tuyệt, chỉ đành quỳ gối tạ ơn, càng thêm cung kính nói: "Cảm tạ vương phi thương yêu, thần nữ cảm kích vô cùng. ”
Vương Phi đưa tay đỡ lấy nàng: "Ôi cái đứa nhỏ này, khách khí cái gì. ”
Cười như gió xuân nói: "Các ngươi đừng thấy ta mang danh hiệu Vương phi, kỳ thật nhiều năm qua ta ở lại Giang Hạ, nhàn rỗi không có việc gì thích nhất chính là đi dạo khắp đường phố, các loại quy củ ở kinh thành, đã sớm bị ta quên mất. ”
Lại nói: "Luận tuổi tác, ta so với mẫu thân ngươi cũng không lớn hơn mấy tuổi. Nếu ngươi không chê ta lải nhải, sau này cứ coi ta như mẫu thân, rảnh rỗi đến vương phủ chơi, ta bảo ma ma trong phủ làm gạo nếp ngó sen nổi tiếng nhất Giang Hạ cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-mi/3817715/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.