Nghi Dương lộ ra mấy phần từ ái, cười xoa đầu nữ nhi.
Nữ nhi này của bà ta, lúc tùy hứng thì khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nũng nịu, lại làm người ta yêu thích không thôi.
Mẫu nữ hai người vừa mới nằm xuống, Tôn ma ma đứng dưới hiên bẩm báo: "Trưởng công chúa, người của Triệu phủ đến!"
Nghi Dương còn chưa mở miệng, Từ Vân Kiều trở mình một cái đã ngồi dậy: "Tướng gia đến rồi sao?"
Nghi Dương liền liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, mất công bản thân vừa rồi còn khuyên răn nhiều như vậy, xem ra tất cả đều dư thừa.
Nhìn đi, đây còn không phải là đang ngóng trông trượng phu tới đón sao? Hai má Từ Vân Kiều đỏ bừng, mạnh miệng nói: "Vừa rồi hắn nóng nảy với con như vậy, chẳng nhẽ không nên đến xin lỗi con sao!"
Tôn ma ma đứng dưới hiên trầm mặc một lát, nói: "Tiểu thư, người tới là... Nhị phu nhân Triệu phủ."
"Cái gì?" Hai mẹ con đều giật mình.
Nghi Dương vội xuống giường thay y phục, phân phó: "Tôn ma ma, thời tiết lạnh như thế, mau mời bọn họ vào trong phòng ngồi!"
Mắt Từ Vân Kiều lóe lên một vệt thất vọng, ngửa đầu ngã xuống giường, buồn buồn nói: "Nàng ta sao lại đến đây? Chẳng lẽ do lão phu nhân phái tới?"
Một lát sau, Tôn má má xốc rèm, dẫn Viên thị đi đến.
Viên thị hạ gối làm lễ: "Thỉnh an trưởng công chúa."
Danh tiếng Viên thị Nghi Dương cũng có nghe đến, toàn bộ tửu lâu trà tứ của thành Trường An đều chịu sự quản lý của nàng ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-mi/3817705/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.