Nhìn thấy nữ nhi phải hạ mình ngay trước mặt, lửa giận trong lòng lại trào ra:
"Triệu Tích Vi, ta vẫn chưa chết đâu! Có ta ở đây, ngươi còn dám lên mặt với Yến nhi, nếu sau này cánh ngươi cứng rồi, cái nhà này còn để hai mẹ con chúng ta sống yên ổn được sao?"
Triệu Thừa Yến nhận thấy mẫu thân thật sự nổi giận, bước lên phía trước xoa vai cho Từ thị, ấm giọng thì thầm khuyên nhủ: "Mẫu thân chú ý sức khỏe, Vi tỷ tỷ cũng không phải muốn lên mặt với con, tỷ ấy chỉ là hờn dỗi với mẫu thân chút thôi."
Vừa nói vừa nhìn Triệu Tích Vi với nụ cười đoan trang : "Vi tỷ tỷ, ta biết rõ tỷ không phải người như thế, mẫu thân chỉ là nhất thời nổi nóng buột miệng, tỷ tuyệt đối đừng được để trong lòng, có được không?"
Triệu Tích Vi cười khẩy trong lòng một tiếng.
Rõ ràng nàng bị oan, bị quở trách, còn bị đập vào trán chảy cả máu, cuối cùng lại giống như nàng mới là người có lỗi.
Muội muội này của nàng, thật sự đúng là không đơn giản!
Nghĩ đến nụ cười giấu dao gươm của Triệu Thừa Yến, Triệu Tích Vi thu lại địch ý, nở nụ cười nhàn nhạt: "Muội muội quá lời rồi, phu nhân dạy bảo vãn bối, đó là chức trách của ngài, ta sao có thể để trong lòng."
Từ thị hừ một tiếng, mắt lướt qua vết thương trên trán nàng.
Làn da của Triệu Tích Vi trắng đến chói mắt, máu đỏ sẫm đông lại thành một mảnh, giống như đóa hoa mạn đà la nở rộ trong tuyết.
Nữ hài mười mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-mi/3817697/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.