Chương trước
Chương sau
Bảo Trân thấy chủ tử nhà mình căng thẳng, khẽ cười trấn an: “Chủ tử không cần sợ hãi, Hầu gia chúng ta là Bình Tuyên Hầu do Hoàng Thượng thân phong, từ trước tới nay những người trong phủ không ai dám chọc vào Hầu gia.”
“Cho dù là lão phu nhân, mấy năm nay cũng không quản thúc được Hầu gia chúng ta.”
“Còn về đại phu nhân, nhị phu nhân, đâu có chuyện chị dâu đi quản người trong phòng của em chồng, truyền ra ngoài cũng bị người ta chê cười.”
“Cho nên, chủ tử thật sự không cần quá mức lo lắng.”
A Yên nghe lời này, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng không hoàn toàn thả lỏng. Nàng cũng không phải không hiểu gì, ngay cả Giang gia và Châu gia ở Hoài An cũng có quy tắc nghiêm khắc như vậy, lão phu nhân, phu nhân trong phủ thường nghĩ cách chà đạp người dưới, huống hồ là phủ Ngụy Quốc công tiếng tăm lừng lẫy?
Nàng biết mình thân phận thấp kém, cho dù làm thiếp của Hầu gia, e rằng cũng có người cảm thấy nàng trèo cao, dựa vào khuôn mặt này mê hoặc Hầu gia mới khiến Hầu gia đưa nàng về kinh thành.
Càng đừng nói, nàng còn có tai tiếng xuất thân từ Vạn Xuân phường, nếu chuyện này truyền ra ngoài, A Yên nghĩ thôi đã cảm thấy sợ. Không phải sợ công tử không cần nàng nữa, mà sợ mình gây rắc rối cho công tử, khiến công tử phiền lòng.
Mấy ngày nay, nàng đã gây không ít rắc rối cho công tử, nàng thật sự không muốn gây thêm rắc rối cho công tử.
“Được rồi, cho dù trong lòng chủ tử bất an cũng phải giấu đi, chớ để người khác nhìn ra, cảm thấy chủ tử không phóng khoáng.” Bảo Trân đưa tay chỉnh lại xiêm y cho nàng, lại nhẹ giọng nói: “Người như chúng ta, không đủ tự tin cũng phải giả bộ tự tin, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy mình yếu đuối dễ bị ức hiếp, ai ai cũng có thể dẫm chân lên.”
“Hơn nữa, chủ tử có tốt hay không tốt cũng là người bên cạnh Hầu gia. Chỉ cần người không phạm sai lầm lớn, giữ sự ân sủng này là được. Đợi sau này…” Bảo Trân ngừng một chút, không nói tiếp lời phía sau nữa, mà chuyển chủ đề, nói: “Nô tỳ thấy tóc của chủ từ hơi lỏng, hay là nhân lúc chưa vào thành, nô tỳ chải lại cho chủ tử?”
A Yên gật đầu, Bảo Trân bèn lấy ra một chiếc lược ngà voi từ trong tủ bên cạnh, gỡ châm cài trên đầu nàng xuống, để tóc hoàn toàn buông xuống, rồi chải lại cẩn thận, búi kiểu tóc Lưu Vân Kế, cài trang sức châm ngọc lên tóc.
Đợi khi tất cả được sửa soạn ổn thỏa cũng là lúc tiến vào cửa thành, trên đường dòng người qua lại không ngớt, ngựa xe đông đúc, tiếng rao hàng liên tục truyền vào trong xe.
Chỉ nghe những âm thành này đã cảm thấy rất náo nhiệt.
A Yên không nhịn được đưa tay vén một góc của rèm xe, nhìn dòng người ồn ào huyên náo trên đường, các cửa hàng được mở bên đường, còn có những hàng rong trên phố với giỏ tre, trong lòng âm thầm cảm khái quả nhiên là kinh thành, sự phồn hoa hưng thịnh cũng không phải nơi nhỏ bé như Hoài An có thể sánh được.
Đoàn xe ngựa đi trên con phố lớn Chu Tước bằng phẳng, qua một hồi lâu mới rẽ vào một con ngõ nhỏ, ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ, nhưng cũng mang đến cảm giác hoa lệ cuốn hút.
“Đây là ngõ Thuận An nơi có phủ Ngụy Quốc công của chúng ta.” Bảo Trân nhẹ giọng nói với A Yên.
A Yên vén một góc của rèm xe lên, nhìn bốn chữ lớn bằng vàng “Phủ Ngụy Quốc Công” màu đỏ thắm được treo cao trên cổng lớn, quả nhiên uy nghiêm khí phái.
Bảo Trân lại nói: “Bình thường cổng lớn này sẽ không mở, các chủ tử trong phủ cũng chỉ ra vào từ cửa ngách bên cạnh.”
A Yên nhìn cửa ngách màu đỏ thắm một cái, nghĩ thầm cửa ngách này cũng thật uy nghiêm hiển hách, khiến trong lòng nàng không khỏi có chút run sợ.
Nàng thấy đằng trước Tạ Thận Chi đã xuống xe ngựa, lập tức đi thẳng vào trong phủ. Biết phủ Ngụy Quốc Công quy tắc nghiêm ngặt, thân phận mình như vậy có lẽ có sắp xếp khác, không thể cùng Tạ Thận Chi đi vào phủ Quốc Công.
Cũng may còn có Bảo Trân ở đây, nàng mới không đến nỗi hoang mang lo sợ, mất đi chừng mực.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau có một bà bà khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra, phúc thân về phía xe ngựa, nói: “Lão nô thỉnh an cô nương, nghe nói Hầu gia đưa người về từ Hoài An, mời cô nương xuống xe.”
Bảo Trân nói nhỏ bên tai nàng: “Đây là Triệu ma ma, Hổ Phách là nữ nhi của Triệu ma ma. Triệu ma ma là nhũ mẫu của Hầu gia, bình thường các nha hoàn bên cạnh Hầu gia đều do Triệu ma ma quản, bây giờ chủ tử đến đây, có lẽ cũng do Triệu ma ma sắp xếp.”
“Còn nữa, sau này ở trong phủ chớ gọi công tử, nên gọi một tiếng Hầu gia mới đúng.”
A Yên ngẩn người, có chút căng thẳng, Bảo Trân vỗ mu bàn tay nàng ra ý trấn an, khi A Yên còn chưa phản ứng lại, Bảo Trân đã vén rèm xe dẫm lên ghế đẩu xuống xe ngựa.
Sau đó, Bảo Trân lại đưa tay ra với A Yên.
“Chủ tử, đến phủ rồi, nô tỳ đỡ người xuống.”
A Yên cũng không ngốc, biết lúc này không thể tỏ ra rụt rè cho người ta chê cười, bèn mỉm cười đứng dậy vịn tay của Bảo Trân xuống xe ngựa.
Triệu ma ma thấy nàng xuống xe ngựa, liền nhìn chằm chằm nữ tử mà Hầu gia mang về từ Hoài An này.
Chuyện này không quan trọng, nhưng bà ta lại ngẩn người.
Làn da của nữ tử trắng nõn, lông mày vút dài, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, mặc chiếc áo màu xanh da trời sau cơn mưa thêu hoa sơn chi, ở dưới là váy xòe nếp gấp màu hồng thêu hoa hải đường, bất giác mỉm cười khiến người ta nhìn mà ngẩn ngơ.
Hoài An lại có mỹ nhân như vậy?
Triệu ma ma lấy lại thần hồn, vội phúc thân với A Yên, nói: “Lão nô thỉnh an cô nương.”
A Yên nghiêng người tránh, chỉ nhận nửa phần lễ của bà ta, nàng biết một nơi như phủ Quốc Công, thân phận địa vị của nhũ mẫu của Hầu gia càng có thể diện hơn so với nữ tử mới được Hầu gia đưa về như nàng. Càng huống hồ, lần đầu nàng tới, không dám đắc tội với người ta.
Triệu ma ma thấy động tác của nàng, bà ta càng hiện rõ ý cười, bà ta là nhũ mẫu Hầu gia, không phải người nào cũng có thể nhận lễ của bà ta.
Nữ tử của Hầu gia đưa về là một người thông minh.
Cũng phải, nếu không thông minh làm sao có thể trèo cao lên đến Hầu gia, còn khiến Hầu gia quan tâm đưa về kinh thành.
Phải biết rằng, bà ta chứng kiến Hầu gia lớn lên, mấy năm nay Hầu gia không gần nữ sắc, không biết chỗ lão phu nhân đã đưa đến bao nhiêu người, nhưng không ai có thể ở lại.
Vì chuyện này, trong kinh có đồn đại nói Hầu gia không gần nữ sắc sợ là hắn bị đồng tính. Nghe được những lời đồn đại làm hỏng thanh danh của Hầu gia, trong lòng bà ta cũng sốt ruột, hận không thể tự ra giải thích thay cho Hầu gia. Nhưng bà ta cũng chỉ muốn vậy mà thôi, nếu bà ta ra ngoài nói, chẳng phải càng tô càng đen sao? Ngược lại càng khiến những kẻ tiểu nhân thêm đắc ý.
Hiện giờ Hầu gia đưa người về từ Hoài An, cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất có thể bịt miệng của những kẻ đó.
Nhưng nay nữ tử này không qua được ải chỗ lão phu nhân, bà ta cũng chỉ có thể gọi một tiếng cô nương, không dám gọi di nương.
“Cô nương theo lão nô vào đi.” Triệu ma ma nói.
A Yên nghe vậy bèn gật đầu đi theo phía sau Triệu ma ma vào cửa ngách.
Vừa vào cửa ngách đi qua tiền sảnh, A Yên mới biết tại sao người bên ngoài nhắc tới phủ Quốc Công lại ngưỡng mộ kiêng sợ như vậy. Chỉ thấy trong phủ đình đài lầu các, rừng cây núi giả, cây cầu khe suối đầy đủ mọi thứ, tiến vào phủ Quốc Công này, giống như đi vào trong một bức tranh sơn thủy quý giá. So với cảnh trí của nơi này, biệt viện mà trước đó nàng ở chỉ là một góc của nơi này, còn Giang phủ, Châu Phủ càng không thể sánh được.
Trong lòng A Yên vô cùng chấn động, cả đoạn đường trầm mặc, không nói một câu.
Cũng may, quy tắc trong phủ nghiêm ngặt, nếu A Yên đường đột nói chuyện, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy mình thấp kém.
Vì thế, cả đoạn đường A Yên im lặng đi theo phía sau Triệu ma ma, đương nhiên trên đường gặp một số nha hoàn bà bà, những người đó nhìn về phía nàng, thấy dung mạo của nàng cũng đều sửng sốt, nhưng rất nhanh kiểm soát lại biểu cảm trên mặt, không cho người khác biết suy nghĩ trong lòng.
Đi qua mấy con đường nhỏ đá cuội, vòng qua mấy cổng tròn, Triệu ma ma mới dừng lại trước một sân viện.
A Yên ngước mắt nhìn, lọt vào mắt là ba chữ “Thế An viện”.
Triệu ma ma giải thích: “Mấy năm trước Hầu gia được Hoàng Thượng phong làm Bình Tuyên Hầu, viện này được mở rộng ra nhiều, những người hầu hạ Hầu gia đều ở tại đây, cô nương vào xem sẽ biết.”
A Yên theo vào, đi vào mới biết Thế An viện thực sự rộng rãi, bên trong cũng là đình đài lầu các núi giả nước chảy, bài trí giống như biệt viện ở Hoài An, nhưng diện tích lại bằng năm sáu biệt viện cộng lại, mức độ uy nghiêm lộng lẫy, biệt viện Hoài An tuyệt đối không thể sánh bằng.
“Cô nương theo lão nô vào đi.” Triệu ma ma nói.
A Yên gật đầu rồi đi theo vào, càng đi vào trong cảnh trí càng đẹp, A Yên đi mãi đi mãi, ngắm cảnh sắc khiến người ta vui vẻ, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu ma ma dẫn A Yên dừng ở trước một sân viện.
“Đây là Thanh Đại viện, cô nương ở đây đi. Cô nương đi đường mệt nhọc, lão nô không quấy rầy cô nương nữa, cho Bảo Trân cô nương hầu hạ cô nương thì tốt hơn.”
“Làm phiền ma ma dẫn đường rồi.” A Yên khẽ cười, nói lời cảm ơn.
Triệu ma ma cười nói: “Cô nương khách sáo rồi.” Nói xong liền phúc thân lui xuống.
Thấy Triệu ma ma rời đi, Bảo Trân mới cười nói: “Thanh Đại viện này thanh nhã khác biệt, cô nương ở đây vừa hay.”
Trong lúc nói chuyện, hai chủ tớ vừa bước vào trong.
A Yên ngắm cảnh trí bên trong, quả nhiên giống như Bảo Trân nói, tao nhã yên tĩnh, ven tường trồng hai khóm hoa hải đường Tây phủ đang độ nở hoa, nhìn từ xa đã cảm thấy xinh đẹp động lòng người.
“Chủ tử, chúng ta vào trong thôi, đi cả đoạn đường chủ tử cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Bảo Trân nói.
A Yên cười gật đầu, nhấc chân đi vào trong phòng.

A Yên mới theo Triệu ma ma vào trong phủ không bao lâu, tin tức đã truyền khắp cả phủ Ngụy Quốc Công.
Mọi người đều chấn hãi, dù sao nhiều năm nay Hầu gia cũng không gần nữ sắc, ngay cả đám người Hổ Phách Bảo Trân hầu hạ bên cạnh, đến bây giờ vẫn là cô nương trong trắng.
Sao Hầu gia đến Hoài An một chuyến đã dẫn theo nữ tử trở về?
Lẽ nào, Hoài An núi sông tươi đẹp, nữ tử được sinh ra người ngoài cũng không sánh bằng?
Sự việc truyền đến chỗ lão phu nhân Khấu thị, Khấu thị nghe xong lập tức lạnh mặt, nói với vẻ chế giễu: “Ta chỉ nghĩ hắn thay Hoàng Thượng làm việc, thì ra là bị mỹ nhân cuốn lấy chân nên mới ở Hoài An lâu như vậy. Ta thật muốn xem xem, rốt cuộc mỹ nhân này thế nào mà lại có bản lĩnh quyến rũ mê hoặc như vậy!”
Lúc này, Tạ Vân Tương ở trong phòng nghe thấy lời này thì lập tức sửng sốt, nhưng mở miệng lại nói: “Tam đệ hiếm khi để ý đến nữ tử, mẫu thân nên mừng thay hắn mới phải, sao lại tức giận rồi?”
“Nữ nhi cũng muốn xem thử, rốt cuộc là mỹ nhân thế nào mới có thể khiến Tam đệ đưa về kinh thành, mẫu thân cũng đừng khiến người ta sợ hãi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.