Một lát sau, A Yên mới lên tiếng: “Đương nhiên ta rất lo lắng và nhớ nhung tổ mẫu, nhưng ta còn phải đi hầu hạ, lần này chắc không thể làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Giang Oanh gần như đông cứng lại.
Nàng ta không thể tin rằng A Yên sẽ từ chối mình.
Rõ ràng những năm qua nàng ta có nói gì thì A Yên cũng ngoan ngoãn nghe theo, cho dù Thu Nhạn nghi ngờ chuyện lần trước là do A Yên cố ý làm bị thương ở trán, nhưng nàng ta cũng chỉ tin bảy phần. Suy cho cùng thì A Yên cũng quá mức thật thà, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Nàng ta vẫn luôn oán hận A Yên, chỉ bởi vì ngoài Sở thị ra thì chẳng có người nào để oán hận được. Chỉ bằng cách ghim hận thù vào một người, nàng ta mới có đủ dũng khí để sống.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy A Yên như vậy, trong lòng nàng ta có chút không chắc chắn. Chẳng lẽ mấy năm nay nàng ta không nhìn rõ nha đầu này, cho nên vẻ nhu thuận trước đây đều là giả vờ sao?
Giang Oanh nhìn bóng lưng A Yên rời đi, bỗng dưng siết chặt tấm khăn trong tay, trong lòng thầm hận không thôi.
Nàng ta đã đánh giá thấp A Yên, nhưng đừng mơ có thể thoát khỏi Châu Hiển Vinh, hắn ta háo sắc như vậy, nàng ta chỉ cần nhắc đến dung mạo của A Yên vài lần, chắc chắn hắn ta sẽ không thể không muốn tận mắt nhìn thấy A Yên này xinh đẹp như thế nào.
Giang Oanh hừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-kieu-tuoc/235942/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.