Đêm khuya, thư phòng.
Một bóng người bước ra từ phía sau tấm bình phong, hắn ta bước lại gần, nói một cách kính trọng: “Công tử.”
Tạ Thận Chi hơi ngẩng đầu lên: “Đã điều tra được gì?”
Vẻ mặt của ám vệ hết sức nghiêm túc, nhìn tư gia công tử đáp: “Vài ngày nay thuộc hạ cùng một số người khác vẫn luôn điều tra những nơi khác ở Hoài An, Châu gia thật sự là đại hại của Hoài An. Châu Hiển Vinh háo sắc, phía dưới phái người đi khắp Hoài An để tìm mỹ nhân cho hắn, một khi có dung mạo xuất chúng liền tìm đủ mọi cách đưa về Châu phủ. Năm ngoái có một người là Tào thị đã được gả đi, nhưng cũng bị người đoạt về Châu phủ. Tào thị đó không chịu nổi sự nhục nhã này, đã đập đầu vào đá đến chết, thi thể bị đem đến bãi tha ma, vậy mà Châu Hiển Vinh cũng không chịu tha cho nhà chồng nàng ta, vu oan cho phu quân nàng ta trộm cắp vật quý giá, bẩm báo quan phủ để đánh người đến gần chết, sau đó chặt hai tay ném trên phố, trở về nhà không được mấy ngày thì người đó chết. Cha mẹ chồng của nàng ta cũng vì đau lòng mà dần dần sinh bệnh rồi qua đời.”
“Việc này đã khiến cho dân chúng vô cùng phẫn nộ. Những người có con gái trong nhà thậm chí còn tiễn đi nơi khác vì sợ bị Châu gia cướp đi.”
“Châu gia đại công tử cũng chẳng kém gì lão gia tử của hắn, nữ sắc lại càng không kị, phi ngựa trên đường tông chết người, lại phản cáo đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-kieu-tuoc/235940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.