Hổ Phách nói xong, trên mặt liền nở một nụ cười lạnh nhạt, nhìn A Yên nói: “Ngươi đi xuống đi, nơi này để ta hầu hạ.”
A Yên nghe lời, đứng dậy cúi đầu rồi xoay người đi xuống.
Trước khi đi, còn không quên lấy chiếc khay gỗ chạm trổ mà nàng mang vào hồi nãy.
Nhìn A Yên rời đi, Hổ Phách mới chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Thận Chi, định cầm lấy khay mực Tùng Yên thì nghe tư gia công tử nói: “Đủ nhiều rồi, cũng không phải muốn viết nhiều chữ.”
Hổ Phách sững sờ, trên hai gò má nhanh chóng lộ ra vẻ lúng túng, lại nhẹ nhàng nói: “Nô tì cũng là vì thấy nàng ta hầu hạ bên cạnh công tử, nên cảm thấy lo lắng cho công tử. Dù sao A Yên đó cũng là người do Châu phu nhân phái đến.”
“Nếu nàng ta là người tốt thì không sao, nhưng nếu không phải, công tử há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tạ Thận Chi đưa ánh mắt nhìn Hổ Phách, Hổ Phách cũng dần dần ngừng lại lời nói, không hề nhận thấy một chút lo lắng trong ánh mắt ấy.
“Công tử làm sao vậy, lời này của Hổ Phách không đúng chỗ nào ư?”
Tạ Thận Chi lắc đầu, đáp: “Rất đúng, nếu như thế, ngươi hãy gọi Thanh Mạch đi điều tra.”
Hổ Phách nghe vậy, trên mặt lại hiện ý cười: “Vâng, nô tì đi ngay.”
Tạ Thận Chi không nói gì nữa, một lát mới phất phất tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống.
Hổ Phách cúi đầu, liền xoay ngời rời khỏi phòng.
Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-kieu-tuoc/235936/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.