Thượng Quan Mẫn Hoa hơi co rúm lại, thấp giọng nói: "Xin nghe theo Thất thúc công phân phó!"
"Được, ta cũng không khách khí với cô nữa." Lão nhân được gọi là Thất thúc công nâng chén trà lên, che đi đôi mắt tính toán khôn khéo của lão, ra lệnh cho Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ cách giải quyết khốn cảnh hiện tại, cứu sản nghiệp của mình về. Lão nói, cho dù là cô đi bán mình cũng phải làm cho xong.
"Bán... bán mình...?" Thượng Quan Mẫn Hoa sững sờ, giọng đã nghẹn ngào, bộ ngực phập phồng hít ra hít vào, không dám tin vào tai mình nữa.
Những lão đầu này còn có ý tốt nhắc nhở: "Cát Mạc Vương kia một lòng cuồng dại đối với cô, cô đi mời hắn ta uống rượu, hát hát mấy câu, những cửa hàng kia còn không quay về tay chắc?"
Thượng Quan Mẫn Hoa do dự liên tục, mặt lúc trắng lúc đỏ, đỏ rồi lại đen, vừa ngại vừa giận: "Chuyện này sao ta có thể làm được chứ?"
Đối phương xem thường liếc nàng, còn thầm trào phúng nàng thừa dịp còn vài phần tức sắc, nịnh nọt Cát Mạc Vương cho tốt để lấy lại sản nghiệp nhà mình mới là chính đạo.
"Nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hậu, huống chi hắn còn là đế vương." Lại còn bảo nàng cái gì mà đừng nghĩ đến Chu Thừa Hi nữa, có Tả Khuynh Thành ở đó, nàng đừng nghĩ quay về làm hoàng hậu của nàng nữa.
Thượng Quan Mẫn Hoa siết khăn tay, hai mắt đã đỏ lựng, đầy mặt ưu sầu hết nhìn vị trưởng bối này lại đi cầu xin lão nhân gia kia, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736335/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.