Lời nói Chương Xuân Triều vừa thốt ra chứng mình nàng không có đoán sai về đại thế, thấy đi, vốn không đủ để khiến nàng sợ hãi…
Người ngoài đi rồi, nàng gắp hai miếng đồ ăn thanh đạm đã sắp nguội ngắt lên, cửa phòng bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, thị nữ mặc y phục trắng đi vào, phúc thân hành lễ: “Chủ tử, Họa Ý có câu này không nói thì không chịu được.”
Thị nữ này nếu đã xưng là Họa Ý, lại nghiến răng nhấn hai chữ “chủ tử” nặng như vậy, hiển nhiên là đang thầm oán đối phương. Gọi nàng là “chủ tử”, bởi vì nàng ta chính là một trong những ám vệ do Thượng Quan gia bồi dưỡng, trung với dòng họ Thượng Quan thị.
Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ, sợ là chuyện Chu Quảng Hoằng dỗi nàng đã truyền khắp phủ, đám thị nữ yêu thương đứa nhỏ cuối cùng cũng đã chạy đến chỗ kẻ làm mẫu thân này nói lí lẽ rồi đây. Nàng gật gật đầu, ý bảo thị nữ nói tiếp.
Họa Ý trách, Chu Quảng Hoằng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị kẻ gian Chương Xuân Triều che mắt, chỉ rõ phải trái là được, vì sao phải phạt nó như vậy?
Thằng bé từ nhỏ đã sống nương tựa vào mẫu thân, tình cảm tất nhiên sâu nặng, thường ngày ngay cả một lời nói nặng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nỡ nói, lại để cho tên phụ thân hung ác không nói đạo lý giữa đường nhảy ra, thế là lần đầu tiên nó bị mẫu thân đối xử lạnh lùng, trong lòng khó chịu đến cơm cũng không buồn ăn.
Vất vả lắm mới lấy dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736333/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.