Ngày hôm sau, Thượng Quan Mẫn Hoa thay thường phục, vừa hạ triều liền thúc giục mọi người đi nhanh. Ở trên xe ngựa ngồi không, Chu Thừa Hi không muốn kéo rèm, nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa cố tình muốn vén lên, lý do là nàng khó khăn lắm mới có một lần xuất cung, phải thưởng thức thật kĩ và quan sát dân tình. Chỉ chốc lát sau, nàng lại thấy buồn chán, muốn xuống xe đi bộ dọc đường.
Hai bên đường phố xá sầm uất, hàng hóa xếp đặt ngay ngắn có trật tự, các tiểu thương buôn bán đủ loại hàng, điều kì lạ là có một góc, có một đám người rất đặc thù đang tụ tập. Thư sinh bán tranh chữ đeo cùm chân, đại hán lực lưỡng múa đại đao trong khi đang bị gông cổ bằng thiết liên, trên mặt nữ tử đang ngồi thêu lại có vết hình ấn.
Nàng dừng lại quan sát hồi lâu, rốt cục không nhịn được học hỏi. Chu Thừa Hi nắm tay nàng, đáp: “Bọn họ tội không đáng chết, nuôi trong đại lao lại lãng phí cơm gạo của quốc khố, không bằng để mỡ nó rán nó, lấy tư cách tội nhân đi lao động, tự kiếm miếng cơm manh áo, cũng tiết kiệm cho triều đình bao nhiêu chi phí giáo dục cải tạo.
Thượng Quan Mẫn Hoa trợn mắt há mồm, đúng là nàng đã từng nói không nên nuôi tù nhân trong lao sẽ đặt gánh nặng cho nha môn quan phủ. Nhưng mà, nàng không ngờ Chu Thừa Hi thực sự sẽ tiếp thu ý kiến của nàng. Dù sao với hắn mà nói, trực tiếp dùng dao giải quyết là hợp lý nhất. Còn có cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736314/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.