Gối ngọc rơi xuống đất, cách rèm sa khoảng hơn trượng.
Chu Thừa Hi khẽ nâng tay lên, đám người Lạc Sinh lặng lẽ lui ra. Chu Thừa Hi cất bước đi lại, xốc lên rèm sa dày mấy lớp, đi vào trước mặt nàng. Thấy nàng một nửa thân mình đã ngả ra ngoài giường, đáy mắt không có tình ý ôn nhu, vẻ mặt âm trầm không rõ biểu cảm, chí nghe hắn hỏi một câu, giọng không cao không thấp: “Cô hận ta?”
Thượng Quan Mẫn Hoa thở hồng hộc, nhìn hắn cầm gối ngọc lên tay xem xét, nghiêm túc và lạnh lùng. Nàng cười lớn một tiếng, trả lời: “Chẳng lẽ, Mẫn Hoa còn phải cảm động đến rơi nước mắt khi nhận được đại ân không giết của Thái tử điện hạ?”
Ý cười nhẹ bên khóe môi của Chu Thừa Hi dần dần tan đi, hai mắt lạnh như băng, ánh mắt cứng rắn, lạnh lùng thốt lên: “Được làm vua thua làm giặc, đừng nói cô không hiểu, cô hận ta làm gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ tức giận đến rỗ cả phổi, người này tối nay muốn đến chọc giận nàng rồi. Nàng hít sâu, áp chế lửa giận đã bị châm lên, chẳng hề hé răng. Chu Thừa Hi ném mạnh cái gối ngọc về phía nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa tránh đi, gối ngọc sượt qua mặt, choang một tiếng vỡ tan.
Nàng tưởng tên này lại muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vừa định đứng dậy, Chu Thừa Hi đã đứng đến trước giường, thấy nàng ngầng đầu thì túm chặt lấy hai vai nàng, nhấc nàng ngồi thẳng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hắn có phần dữ tợn, quát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736274/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.