“Liễu Tử Hậu!” Mẫn Hoa cả kinh hồn bay phách tán, sợ nó cứ như vậy mà chết đi, nàng chịu đựng đau đớn trên lưng, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt mà đứng lên, tay chân như nhũn ra, nhưng vẫn cắn răng kéo Liễu Tử Hậu cách xa khỏi cái chỗ tra tấn này. Trong một góc khác cái phòng dùng hình nhỏ chỉ vài mét vuông này lại có một cái bồn nước với cái bát, Mẫn Hoa đi đến, múc một chén nước vội vàng chạy lại chỗ Liễu Tử Hậu, lúc ngồi xổm xuống vết thương trên lưng bị vỡ ra, đau như có ngàn cái châm đâm vào tận xương, bát nước trong tay cũng bị nghiêng một nửa. 
Nàng cố hết sức ôm lấy đầu Liễu Tử Hậu, cầm chén nước rót cho nó, nhưng là làm thế nào cũng không rót vào miệng được, nước theo khóe miệng đã vỡ ra chảy xuống mặt đất. Nàng vừa sợ vừa đau lòng, vội vã lay lay nó: “Liễu Tử Hậu, ngươi tỉnh lại đi...” 
“Nước” Liễu Tử Hậu bỗng nhiên tỉnh lại, Mẫn Hoa lập tức đưa bát kề sát vào miệng nói: “Đây, mau uống đi.” 
Liễu Tử Hậu ừng ực uống hết, nhìn bộ dạng liếm liếm miệng bát là biết nó còn muốn uống nữa, Mẫn Hoa lại vội buông nó ra, lúc định đứng dậy thì lại ngã vào trong vũng nước đọc. Vùng dậy, vết thương càng đau, đau đến mức trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Nàng dồn sức lắc đầu, nơi này còn có một đứa bé chờ nàng đến cứu, không thể ngã xuống bây giờ được. 
Mẫn Hoa bước từng bước nhỏ, lại múc lấy một bát nước đầy chậm rãi đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736228/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.