Tin tức truyền ra rất nhanh trên phố, cô dâu Chu gia kia ỷ thế hiếp người như thế nào, tình thế nguy cấp ra sao, tiểu cô của Thượng Quan phủ lại thong dong ứng đối như vậy như vậy, cứu được mẹ giữa vòng nước lửa. Trận tranh giành quyền lợi trong lòng Thượng Quan gia tộc này quả nhiên là ánh đao bóng kiếm, vô cùng phấn kích, làm cho đám dân thường cũng có thêm một chuyện để bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Ngày hôm sau khi Thượng Quan Mẫn Hoa đến Không Nhiên Viện, lập tức có không ít người đến hỏi han ân cần, Chu Thanh Mi ngăn nàng lại, đánh giá một phen mới nhăn mặt nhăn mũi nói: “Đồ ngốc, đòn ra oai phủ đầu của Linh biểu tỷ có mùi vị thế nào?”
Mẫn Hoa trả lời: “Khắc cốt ghi tâm!”
Chu Thanh Mi làm bộ hung ác hù nàng: “Mi mà dám tranh giành Thanh Sơn ca ca với bổn quận chúa, hừ hừ, nói cho mi biết, ta còn ác hơn cả Linh biểu tỷ đấy!”
Mẫn Hoa lắc đầu, bỏ qua cô nàng ngây thơ này, ôm đàn đến cầm thất luyện đánh đàn. Đợi đến khi nàng đánh xong một bản mới nghe thấy tiếng chân Tần Quan Nguyệt vẫn đứng đó bước vào, hai mắt thanh lãnh thản nhiên, cười nói: “Kỹ thuật chơi đàn của Mẫn Hoa đã có bảy phần công lực của danh thủ quốc gia rồi, sao hôm nay tiếng đàn lại hỗn loạn buồn bã như vậy, trong lòng có tâm sự sao?”
Mẫn Hoa gật gật đầu, nói: “Phu tử, vú nuôi của Mẫn Hoa đã chết. Trước kia luôn thấy bà ấy không có kiến thức, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.