Tư Không Tiêu cũng buông bát, nói: “Không ăn, cơm này ăn vào thấy khó chịu! Bọn ta lấy mặt mũi đâu ra mà nói mình đánh thắng trận, còn đoạt thành trì gì chứ, thực tế là có Nam Man bố thí bọn mới không chết đói!”
Linh Lung bỗng nhiên nói: “Tư Không thiếu gia, ngài trăm ngàn đừng nói như vậy. Cả vương triều này ai mà không ăn gạo Nam Man đâu, gạo ở Đại Chu vừa hiếm vừa đắt, mấy người được ăn đâu?”
Mẫn Hoa nhìn Linh Lung với vẻ tán thưởng, Linh Lung chỉ liếc mắt nhìn nàng đẩy ẩn ý, không ai nói với ai câu nào.
Lạc Sinh kia hừ một tiếng, nói: “Nha đầu thối, đấy mới là mục đích ngươi tới phủ tìm ta đi. Muốn chơi cơ quát thuật, vậy không cần phải vòng vo. Cứ dập đầu với ba vị gia đây đi, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi một cơ hội!”
Mẫn Hoa nhìn hắn, nói bằng giọng giễu cợt: “Xem ra, Mẫn Hoa đã đánh giá cao Lạc công tử, cáo từ!”
Giang Nhất Lưu phát hỏa, đập bàn mắng: “Ngươi còn diễn cái gì, gióng trống khua chiêng tìm một lão cơ quát sư vào Thượng Quan phủ, nếu không phải chuyện không thành thì ngươi còn đi tìm bọn ta sao?”
Nhậm Phục Thu đột ngột kéo Lạc Sinh với Giang Nhất Lưu ra một góc sáng sủa nhỏ giọng thì thầm vào tai nhau một lúc, Giang Nhất Lưu không giấu được kinh ngạc, Lạc Sinh lại ôm vẻ mặt khó coi, hỏi: “Ngươi không nghĩ nhầm đấy chứ?” Nhậm Phục Thu dùng sức gật đầu!
Lạc Sinh mắng to: “Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm, bị nha đầu thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736221/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.