Sau khi xảy ra chuyện phải hứng chịu đòn hiểm của hoàng tử, Mẫn Hoa lấy cớ dưỡng thương ở lại trong phủ không chịu đi Không Nhiên Viện, cha già râu dê cũng mặc kệ nàng, Mẫn Hoa chưa kịp tự chúc mừng mình đã trốn học thành công thì một đoàn người nối đuôi nhau đi vào tiểu viện đã khiến nàng kinh ngạc rung động. Tú nương của Kim Lũ Phường, thợ may của Ngọc Y Phường, thợ giày của Vân Ý Cư, chưởng quầy của Bảo Thúy Hiên... Mẫn Hoa cứng ngắc cười cười hỏi mỹ nhân mẫu thân: “Mẹ, tháng trước đã may đồ Tết mừng năm mới rồi.” Mỹ nhân mẫu thân cầm lụa là gấm vóc lên so trên người Mẫn Hoa, cười tươi, nói: “Con gái ngoan, lần này là may cho con mặc tiến cung yết kiến thánh nhan.”, nói xong nàng liền xoay người quay đầu dặn dò đoàn người kia: “Các ngươi chú ý cẩn thận, không được làm mất khí phái đích nữ Thượng Quan gia.” Một loạt người nhao nhao vâng dạ, Mẫn Hoa lạnh mặt không nói, tùy theo ý thợ may mà giơ tay, xoay người, vẫn nghĩ làm thế nào để tránh đừng quá nổi bật, nàng chẳng có tí hứng thú nào với hậu cung của lão hoàng đế kia đâu, lão hồ ly thật đáng giận! Đến tận một ngày trước giao thừa, Mẫn Hoa vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, nàng rầu đến cơm không ngon, ngủ không yên. Giờ Mùi, Linh Lung tự tay dâng bát bánh trôi ướp hoa quế ngó sen vào, khuyên nhủ: “Tiểu thư tốt, trong đầu có chuyện nghĩ ngợi cũng không thể ngược đãi bản thân, ăn chút bánh trôi nóng hổi này khai vị đi nào, buổi tối còn có khẩu vị ăn uống.” Mẫn Hoa nhận lấy cái thìa uống mấy ngụm, lại cắn nửa cái bánh trôi xong liền bảo Linh Lung bưng xuống. Bữa tối nàng cũng chối bảo không muốn ăn, không muốn đến phòng khách dùng bữa. Cùng không biết tại sao, đến nửa đêm, Mẫn Hoa đang ngủ chập chờn thì đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy bụng đau như ai vò xé, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân cuộn lại cũng không ngăn được ruột gan co rút đau đớn. Như Ý, Bát Bảo trực đêm ở bên ngoài vội thắp đèn lên, nhanh chóng đi mời đại phu, mỹ nhân mẫu thân cũng vội vàng chạy tới, ôm nàng lấy khăn lụa lau mồ hồ lạnh trên trán cho nàng, vừa nói vừa nghẹn ngào, nói: “Tiểu thư mà có chuyện gì, tất cả các ngươi đừng có nghĩ yên ổn! Mẫn Nhi, không đau không đau, uống thuốc sẽ không đau.” Mẫn Hoa nhịn đau, ôm bát thuốc mỹ nhân mẫu thân đang cầm trên tay, vừa uống hai ngụm nhỏ, bụng dạ lập tức nhộn nhạo quay cuồng, phun hết ra ngoài. Đại phu vui vẻ nói: “Phải uống hết, nôn ra được mới tốt!” Mỹ nhân mẫu thân nghe lời đổ thuốc cho nàng, cứ như vậy thượng thổ hạ tả một trận đến tận bình minh, Mẫn Hoa mới thấy đau đớn trong bụng thuyên giảm một chút, vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau, nhưng so với tối hôm trước đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mẫn Hoa chập chờn ngủ, đợi đến đến khi bị người khác đánh thức, mới biết Linh Lung đang chuẩn bị cho nàng vào hoàng cung tham dự dạ yến. Mẫn Hoa kéo kéo y phục cẩm vân thụy lễ quá mức quý khí trên người, nói:”Khóc cái gì, tiểu thư của ngươi không phải đang sống sờ sờ rất tốt đây sao?” Linh Lung khóc sưng mắt, đang cúi đầu thắt đai lưng cho nàng, lên tiếng trả lời: “Sao mà tốt được, buổi sáng hôm qua mặt tiểu thư vẫn còn hồng hào cơ mà, bây giờ... Linh Lung thực giận bản thân vì sao không tự uống thử một ngụm, lại hại tiểu thư chịu khổ thế này. Không biết là thứ xấu xa đê tiện đáng giết vạn lần nào, trong phủ này phải để lão gia thanh lý một lần!” “Được rồi,” Mẫn Hoa cắt lời nàng ta: “Đánh chết người thì ngươi vui vẻ lắm à?” Linh Lung vẫn đang ngồi xuống mặc hài cho nàng, không đáp lời. Đợi đến khi chuẩn bị xong hết rồi, nàng ta mới ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, hung hăng nói: “Những người đó không bảo vệ tiểu thư cho tốt, vốn là đáng chết!” Mẫn Hoa sửng sốt, lại nhớ thằng tiểu quỷ thò lò mũi xanh mặt mũi lấm lem ngày trước, cũng là vẻ mặt như vậy, nói một câu như vậy. “Mẫn Nhi, phải lên kiệu rồi.” Giọng nói dịu dàng của mỹ nhân mẫu thân cắt ngang hai chủ tớ, Mẫn Hoa lên tiếng vâng một cái, xuất môn. Mỹ nhân mẫu thân đưa nàng ra đến trước cửa kiệu, vẫn dặn dò nàng phải cẩn thận mãi, cẩn thận từng bước một, xong xuôi mới buông tay con gái quay về phủ. Đến hoàng cung, toàn bộ cỗ kiệu tập trung lại một chỗ đi qua đại môn phía Nam, đến trước Quảng Đức Cung, xe ngựa với cỗ kiệu tách ra hai bên, do cung nhân dẫn đường, nữ quyến cùng trẻ con đi về phía Vinh Phúc Cung, quan văn võ tướng lại đi về Việt Dương Điện. Mẫn Hoa được Linh Lung nâng xuống kiệu, đi vào đại điện lại được cung nhân nghênh đón dẫn vào chỗ ngồi. Chỗ đó có Chu Thanh Mi mặt mũi không thoải mái cùng với Chu Linh – một bộ bất đắc dĩ. Mẫn Hoa quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói: “Linh tỷ tỷ, Thanh Mi tỷ tỷ, Mẫn Hoa có lễ.” Chu Linh vội nói trước, hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, muội bị sao vậy?” “Không có gì đáng ngại, chỉ là hôm qua ăn phải cái gì đó, hỏng bụng!” Chu Thanh Mi lại càng không vui, nói: “Cũng chỉ là ăn bậy hỏng bụng cũng làm người ta bất an. Còn quỳ đó làm gì, té xỉu cũng đừng mơ bản quận chúa đến đỡ mi.” Mẫn Hoa mỉm cười, không nói một lời. Vừa định ngồi vào chỗ của mình, nàng nào biết bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đám người, cẩm y hoa phục, vênh váo tự đắc, ngả ngớn cười nói, Chu Thừa Hi dẫn đầu cười nhạo nói: “Ăn bậy hỏng bụng, sao không bị độc chết luôn cho rồi!” Những người đó ồn ào cười to, dư âm mãi không dứt. Chu Linh lõi đời cùng Chu Thanh Mi khiếp đảm đưa mắt liếc qua liếc lại giữa đám thiếu niên quý tộc ngang ngạnh và Mẫn Hoa, cũng chỉ có thể cho Mẫn Hoa một ánh mắt đồng tình. Mẫn Hoa giương mắt nhẹ nhàng liếc đám thiếu niên quý tộc ngồi bên trái phía hoàng hậu một cái, lại nhẹ nhàng thu ánh mắt về, không sợ hãi, không giận dữ, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh rộng lượng tức thì đè ép toàn bộ khí diễm của đám ranh con đáng đánh đòn kia. “Đồ đê tiện!” Chu Thừa Hi vừa tiến lên nửa bước, Mẫn Hoa lập tức chớp thời quỳ rạp xuống trước hắn, cung kính hành lễ tôn hô: “Bái kiến thất hoàng tử điện hạ, bái kiến Thần Vương thế tử điện hạ, bái kiến...” Mẫn Hoa thao thao bất tuyệt một tràng, lật ngược thế cờ, khiến Chu Thừa Hi bị chọc giận đến giơ chân, vọt tới phía trước túm cổ áo nàng lên, mắng to: “Cái đồ đê tiện nhà ngươi!” Mẫn Hoa chuyển mắt qua, đối mặt với ánh mắt hung ác như dã thú kia, dùng một giọng nói mà chỉ có hai người mới nghe được chế giễu hắn: “Chỉ bằng khí lượng cỡ này của ngươi mà cũng đòi làm thái tử, ngươi chờ đầu thai đi!” Chu Thừa Hi tức giận giơ tay định vung qua, lại bị giọng cao vút của cung nhân ngăn lại: “Hoàng đế bệ hạ giá lâm, Bạch thái phi nương nương giá lâm, hoàng hậu giá lâm...” Toàn bộ mọi người vội quỳ xuống hành lễ, hô ba lần vạn tuế, đoàn người của hoàng đế lướt qua trước mặt Mẫn Hoa, đợi đến khi các vị đại boss ngồi vào ghế của mình, ban thưởng bình thân rồi, Mẫn Hoa cũng ngồi xuống, vị trí của nàng cũng không ở phía trước. Ngồi trên tòa cao kia có hoàng đế, Bạch thái phi, Cam hoàng hậu cùng với tam phi (ba vị phi tử): Giang Huệ Phi, Bạch Lệ Phi, Lạc Hoa Phi, còn lại là đám con rồng cháu phượng, các quận vương cùng chính thê, các đích nữ của các đại gia tộc ngồi đầy quanh bàn. Dưới nữa là lục nghi (sáu vị chiêu nghi),tứ mỹ nhân (bốn vị mỹ nhân),thất tài tử (bảy vị tài tử) của hoàng đế, rồi đến các trọng thần và quan viên được sủng ái khác. Đợi những người trên đế tòa phượng tòa ổn định chỗ ngồi rồi, người dưới điện lại bắt đầu hành lễ, hoàng đế nói bình thân xong mọi người bắt đầu cùng nhau thưởng thức bánh trôi cùng tiết mục được an bài sắp xếp trong Lê Viên hoàng cung. Ngoài điện, tiếng chiêng trống ầm ầm, pháo hoa bắn lên trời lập tức rơi xuống, bản thân hoàng đế ở trong điện lại không có hứng thú mấy, khiến bầu không khí trong đêm giao thừa năm nay có chút áp lực. Hoàng đế nâng chén rượu, cùng Giang Huệ phi của lão người rót kẻ uống không coi ai ra gì, Cam hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên phượng tòa, phụng phịu không nói gì, chỉ còn Bạch Thái Phi nói chuyện, ý cười trong suốt, nhận sự quỳ bái của mọi người, còn ban phát vàng bạc châu báu các loại. Gánh hát trong Lê Viên xướng một đoạn kịch vui vẻ chào năm mới, Bạch thái phi cũng sai người ban thưởng, đến lúc này, các tiết mục trình diễn cũng đã hết, cung nhân ngoài điện vung phất trần trong tay, hô một tiếng dài: “Hoàng tử, công chúa chúc mừng năm mới thái phi, thánh thượng, hoàng hậu...” Sau khi một đoàn dập đầu chúc phúc một trận, Bạch thái phi lấy trên khay cung nhân bưng theo phát cho chín hoàng tử một người một đĩnh vàng lớn, lại phát vàng lá mừng tuổi cho mười hai công chúa, đám cũng nhân cũng đồng loạt bắn pháp hoa. Ngay sau đó là một đoàn các thế tử quận nữ của các nhà, lũ lượt thay nhau bước ra quỳ bái chúc mừng, đứng dậy lại theo thứ tự đi đến nhận vàng lá mừng tuổi từ Bạch thái phi, lúc tạ lễ còn phải luôn mồm nói những lời may mắn. Tiếp theo, cung nhân bắt đầu báo lên những tiết mục đã được chuẩn bị kĩ lượng từ trước. Chu Thanh Ca tố nhan thanh tú, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, tranh vẽ của nàng cũng giống như người, một bức Hàn Giang Tuyết lay động hết lòng người, chỉ nhìn cũng đã thấy lạnh buốt tâm can, không ai có thể chê được một câu nào. Bóng dáng người trong tranh kia rõ ràng là hoàng đế bệ hạ chí tôn, cẩm y khinh long, đứng bên bờ sông Hàn trông ra, đạm mạc mà yên tĩnh lại cao quý bức người. Chu Linh giỏi cờ, hạ cờ trắng đen tất nhiên là cực diệu. Nào biết nàng còn gọi một đám cung nhân mặc đồ xanh đỏ đi lên, đứng trên bàn cờ lớn, một mình nàng ta đánh cả hai bên. Cung nhân đi nhầm nước, nàng ta liền lấy bút lông dính mực vẽ trên mặt họ, cung nhân đi đúng, càng bị vẽ xấu thêm. Nói tóm lại tiết mục này là nàng ta cố ý muốn khi dễ người, chọc cho đám người Bạch thái phi cười to liên tục. Tiếng cười còn chưa ngừng, một giai điệu dài réo rắt từ từ vang lên, làm lòng người xao động, xua đi mây bay chắn tầm mắt, đưa mọi người vào cảnh sơn thủy hữu tình. Khúc Lăng Giang này vừa đến đoạn cao trào, Thượng Quan Tuyết Hoa mặc cẩm sam phiêu phiêu, thanh phong kiếm hòa vào tiếng đàn, vũ đạo tinh tế uyển chuyển, ánh bạc lóng lánh. Khúc chưa vang, tình đã động, ý đã phát. Thượng Quan Tuyết Hoa vừa giơ tay nhấc chân đã lấy tư thái hoàn mỹ đạp lên toàn bộ nữ tử khác. Chu Thanh Ca rất lạnh lùng, Chu Linh ngông cuồng, chỉ có một khúc Lăng Giang này vừa có tiểu nữ tử nhu tình ngàn vạn, lại có thể trợ giúp trượng phu hoàn thành thiên thu đại nghiệp, đã thành công dùng một khúc áp quần phương! Trong tiếng than kinh ngạc, thán phục và tán dương của mọi người, Thượng Quan Tuyết Hoa cười đến dịu dàng say mê lòng người, lay động làn váy, khẽ thu tay áo đứng dậy, khiêm tốn đi ra. Lạc Khả Ngôn xuất hiện ngay sau nàng, hai tay dâng lên bản “Quân duyệt tân ngữ” do chính nàng ta tự tay chép đệ trình lên cho người trên đế tòa ngự lãm. Thấy nàng nàng đứng trước điện tiền, trâm cài hạnh y, trang sức đơn giản thanh nhã, ánh mắt sáng trong, đưa tình không nói, hoàn toàn thi triển hết phong thái tao nhã, đoan trang, tú lệ của tiểu thư khuê các. Đến tột cùng là ai tốt nhất, mọi người chưa kết luận được. Hoàng đế mới là người quyết định cuối cùng, lật một vài trang “Quân duyệt tân ngữ” do Lạc Khả Ngôn tự tay viết, từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ, lần đầu tiên hoàng đế buông chén rượu trong tay, lão mở miệng hỏi:”Khanh lấy ở đâu ra?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]