Sắc mặt Thượng Quan Cẩm Hoa cũng tái đi, nhìn thoáng qua Chu Xương đứng giữa điện, cũng suýt nữa thì lảo đảo quỳ xuống lại bị Tần Quan Nguyệt ở bên cạnh ngăn lại. 
Hoàng Đế vẫy lui mỹ nhân bên cạnh lão, mặt không biểu tình, giọng không cao không thấp, không mặn không nhạt mà hỏi: "Ái khanh thì có tội gì?" 
Sáu chữ nhẹ nhàng lại khiến cho Chu Xương dập đầu càng hăng. Mẫn Hoa đi về trước, nghiêng đầu hỏi: "Hoàng Đế ca ca, ngài đã không trách hắn rồi vì sao hắn còn dập đầu không ngừng vậy? Là vì Mẫn Hoa nói hắn đọc sai mất rồi sao? Hoàng Đế ca ca, có phải là vì Mẫn Hoa nói bậy không?" 
Hoàng Đế mỉm cười, vẫy vẫy tay với nàng để nàng bước lên gần bảo tọa. Đợi đến khi nàng tới gần, rất tự nhiên ôm nàng lên đặt trên đùi, cười nói: "Tiểu Mẫn Nhi hôm nay nói không sai gì cả, Chu khanh gia, còn không lui xuống." 
Chu Xương ôm trán vì dập đầu mà đổ máu, mặt trắng bệch nghiêm túc đứng về vị trí của mình, ai cũng nhìn thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn chảy xuống như xối. 
"Nào, nói cho trẫm, ai bảo ngươi làm như thế?" 
"Hoàng Đế ca ca, ngài tức giận sao?" Mẫn Hoa hơi cụp mắt, nhìn vào đầu rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối cao trên người lão, nhỏ giọng giải thích: "Ngài đừng giận Mẫn Hoa nha, Mẫn Hoa biết rõ đấy là tiền Hoàng Đế ca ca cho Mẫn Hoa mua mứt quả với kẹo hồ lô ăn, nhưng mà những hài tử không cha không mẹ kia đáng thương lắm, không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736210/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.