Ninh Trí Viễn ở trong toilet khoanh tay nhìn chằm chằm cái áo sơ mi mới vừa rồi bị chính mình ném vào thùng rác mà thở dài. Cúi đầu vừa lại nhìn một chút trong cái giỏ mình đang cầm, lại thở dài tiếp.
“… Ha ha, tiểu thiếu gia không mặc gì thử xem sao?”
An Dật Trần thanh âm từ sau lưng truyền đến, Ninh Trí Viễn bặm môi xoay người cũng không thèm nhìn đã một quyền đánh tới: “An Dật Trần đáng ghét, anh biết rõ Lâm Hạo đưa em váy cũng không nói cho em nghe là sao?!”
An Dật Trần vừa đỡ nắm đấm vừa cười vô tội “Được rồi, anh bây giờ không phải mang cho em quần áo mới đây sao?” Vừa nói vừa quơ quơ túi xách trong tay. Ninh Trí Viễn ánh mắt hoài nghi trên dưới đánh giá vài lần, sau đó từ từ cầm túi: “… Anh tốt như vậy sao? Bên trong sẽ không phải là váy đi.”
“Váy và vân vân, lén mặc cho một mình anh xem là được rồi.” An Dật Trần ôn nhu cười vuốt vuốt tóc Ninh Trí Viễn. Người kia sắc mặt ửng đỏ mở túi lấy áo thun ra.
“Bất quá chỗ vui chơi này chỉ có bán áo thun này thôi, em chịu khó mặc đi.”
Nghe bên tai truyền đến tiếng nén cười của An Dật Trần, Ninh Trí Viễn cúi xuống nhìn dòng chữ thật to “tuần lộc” in trên áo —— này tuyệt đối vốn là cố ý đi. Quay đầu nhìn An Dật Trần, quả nhiên vẫn là nụ cười và vẻ mặt vô hại. Ninh Trí Viễn nhìn áo thun vừa lại nhìn một chút cái váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cu-na-diem-su-nhan/2242178/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.