Quân Tấn và quân chư hầu vây thành Bức Dương trong hai mươi bốn ngày màchưa phá vỡ, bỗng trời mưa to lắm, mặt đất bị nước ngập sâu ba thước,Tuân Yển và Sĩ Mang lo sợ, vào nói với Tuân Dinh rằng:
- Chúng tôi vẫn tưởng là thành nhỏ dễ đánh, ai ngờ vây mãi không phá được, mà trời lại mưa to; nay đang mùa hạ, lại là mùa nước lên,sông Bào ở phía tây, sông Tiết ở phía đong, sông Khoách ở phía đông bắc, ba sông ấy đều nhau với sông Tứ, vạn nhất trời mưa mãi, nước mấy sôngấy tràn đến thì khó lòng mà thu quân được, chi bằng ta tạm rút về, rồisau sẽ liệu .
Tuân Dinh nổi giận, cầm cái ghế đang ngồi, ném xuống trước mặt Tuân Yển và Sĩ Mang mà mắng rằng:
- Ta vẫn bảo thành ấy dẫu nhỏ mà vững bền lắm, chưa dễ phá nổi,các ngươi dám tự quyết là đánh được; khi ở trước mặt chúa công, cácngươi cố ý xin đi đánh, khiến cho ta phải đem quân tới đây . Nay đánhmãi không được, vừa gặp trời mưa, đã muốn rút quân về; các ngươi muốnđến đây thì dễ, chứ muốn rút về thì khó, ta hạn cho bảy ngày nữa, nếukhông phá vỡ thành Bức Dương thì sẽ chiếu theo quân pháp mà chém đầu .Muốn tốt thì đi đi cho mau chớ đến đây nữa!
Tuân Yển và Sĩ Mang sợ hãi, xám xanh cả mặt, vâng vâng dạ dạ, luôn mồm mà lui ra, bảo các tướng bộ thuộc của mình rằng:
- Quan nguyên sóai nghiêm hạn trong bảy ngày nữa, nếu không phávỡ thành Bức Dương thì chém đầu chúng ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chu-liet-quoc/1890167/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.