Năm ấy, vào năm thứ nhứt của vua Ly-Vương nhà Châu, Tề hoàn-công sau một thời gian giao việc triều chính cho Quản-trọng, thấy trong nước dântình yên ổn, binh lương dồi dào bèn hỏi Quản-trọng :
- Trước kia nước Tề chưa đủ sức, trong thì việc triều chính chưa an, ngoài lòng dân chưa ổn , nay đã tạm yên , chẳng hay cái mộng làmbá-chủ các nước chư hầu đã nên thực hiện chưa ?
Quản-trọng đáp :
- Các chư-hầu còn nhiều nước mạnh hơn Tề. Như phía Nam có Sởphía Tây có Tần và Tấn. Tuy nhiên, nước nào cũng chỉ mạnh về binh-lựcchứ không phải mạnh về chính nghĩa , vì họ không biết tôn vua nhà Châu.Nhà Châu dẫu có suy yếu, vẫn là Thiên-tử chung của thiên hạ, thế mà từkhi quân Trịnh bắn vua Hoàn Vương , quân Vệ chống vua Trang-vương, cácnước chư-hầu khinh khi bỏ cả việc triều cống. Thậm chí ở nước Sở,Hùng-thông tiếm xưng Vương hiệu nước Trịnh, nước Tống giết vua mà khôngai dám hỏi tội.
Nước Tề ta, muốn mạnh phải nắm cho chính nghĩa, luôn luôn thihành theo mệnh lệnh thiên triều. Nay nước Tống tuy vừa giết đượcNam-cung Trường-vạn, khôi phục ngôi vua , nhưng Tống-hầu vẫn chưa đượccác nước công nhận . Chúa-công nên vào triều Châu , xin Vương mệnh , hợp các chư hầu , công nhận vua nước Tống, còn các chư hầu nào suy yếu tanên giúp đỡ, các chư-hầu nào ngang-ngược , ta nên họp sức nhau mà vấntội. Làm như thế các chư hầu phải tùng phục Tề , không cần phải dùng đến binh lực.
Tề hoàn-công nghe nói rất hài lòng, vội sai sứ vào triều Châu , xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chu-liet-quoc/1890124/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.