"Hôm nay là thứ bảy." Giang Thành Ngật đi thẳng vào phòng. 
Hôm qua đã hẹn qua điện thoại với tiến sĩ Dụ vào chiều nay, tuy rằng buổi sáng anh có thói quen đến cục, nhưng bởi vì lo lắng một mình cô ở nhà không an toàn, nên chỉ đến một lúc cho có mặt rồi lại quay về. 
"Thứ bảy?" Cô kinh ngạc nhìn anh. 
Thanh âm Giang Thành Ngật đầy mỉa mai: "Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nên không còn khái niệm về ngày tháng nữa rồi sao?" 
Anh quyết định muốn nói chuyện thẳng thắn với cô, thấy làn da trần của cô lộ ra ngoài, anh đi tới mép giường, nhặt quần áo trên đất lên, đưa cho cô: "Đừng để bị cảm, mặc vào đi." 
Lục Yên thấy anh không vui thì không nhận lấy, mà ngước mắt nhìn anh: "Em đi tắm trước." 
Cô cần khăn tắm. 
Đây là đang sai bảo anh ư? 
Gương mặt Giang Thành Ngật cứng lại: "Lục Yên." 
Nỗi tức giận của anh còn chưa giảm đâu. 
Cô đối mặt với anh, tóc đen mắt sáng, im lặng ngồi ở trên giường, giống hệt 8 năm trước, đẹp đẽ khảm sâu vào lòng anh. 
Chỉ có điều lúc ấy chuyện tình hai người mới chớm nở, còn đối mặt với anh bây giờ, bao nhiêu ngượng ngùng và hốt hoảng của cô không thể khiến anh giúp cô mặc đồ được, lại càng không cho phép anh theo cô vào phòng tắm. 
Giằng co một lúc, nhớ tới bộ dạng ngây thơ của cô, anh đành thua trận, đến phòng tắm lấy khăn, đưa cho cô: "Tắm xong ra đây, anh có chuyện muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi/2216332/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.