Từ phòng ăn, Lục Yên đi ra huyền quan. Cô nhớ lúc vừa rồi vào nhà cô để túi xách ở đó, nhưng bây giờ lại không thấy đâu. Cô đảo mắt một vòng tìm kiếm, rốt cục chiếc túi xách cô đang yên vị ở trên ghế sofa phòng khách.
Có lẽ vừa rồi Giang Thành Ngật tiện tay mang qua đó cho cô.
Cô đưa mắt nhìn anh, anh vẫn đọc tài liệu, không có ý định muốn nói chuyện.
Cô không có cách nào khác đành phải cụp mắt, ngồi xuống sofa rồi rút điện thoại kiểm tra.
Có mấy cuộc gọi lỡ của Đường Khiết, vừa rồi ở trong bếp nên không nghe.
Cô gọi lại. Điện thoại được kết nối, thanh âm lười biếng của Đường Khiết vang lên: "Ái chà, cuối cùng cũng có người nhớ đến chiếc điện thoại thân yêu. Vừa rồi làm gì đó?"
Đang tính trả lời thì bên tai Lục Yên vang lên những tiếng bước chân, Giang Thành Ngật không biết đi vào phòng khách từ lúc nào, đặt tập tài liệu lên bàn trà, ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Lục Yên nghiêng người: "À! Vừa rồi nấu cơm nên không nghe!"
"Nấu cơm?!" Đường Khiết nở nụ cười gian xảo, "Cậu làm cơm cho Giang Thành Ngật? Được... Được! Coi như Giang Thành Ngật cũng có cách. Đã nhiều năm như vậy chưa thấy đóa hồng này bị hái đi, chàng trai ấy vừa xuất hiện..."
Giọng Đường Khiết khá lớn, Giang Thành Ngật ngồi gần cô, Lục Yên buộc phải cắt ngang: "Này... rốt cục muốn nói gì?"
Đường Khiết quay về chủ đề chính: "Thứ hai rồi, đã có thể trích xuất được camera.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi/2216304/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.