Đường Khiết thật sự không ngờ Giang Thành Ngật nhận điện thoại nhanh như vậy, luống cuống thế nào cô ấn nhầm nút loa ngoài, lắp bắp lên tiếng: "Giang Thành Ngật... tớ là Đường Khiết, là thế này... Thế này... Tớ đang ở nhà... Lục Yên..."
Đầu dây bên kia không lên tiếng, cũng không ngắt máy.
Đường Khiết lo lắng nuốt nước miếng: "Bây giờ trước cửa nhà Lục Yên xuất hiện một tên biến thái, hắn đứng ở cửa rất lâu, tớ hỏi hắn là ai hắn cũng không trả lời. Vừa rồi, hai đứa bọn tớ có gọi cho cảnh sát, nhưng hiện tại đối phương vẫn chưa đi. Lục Yên kể đêm hôm qua hắn cũng tới, không biết muốn làm gì, nếu không phải cướp của thì cũng là biến thái. Giang Thành Ngật, không phải cậu phụ trách trị an phân khu An Sơn sao; hơn nữa, đồng nghiệp của Lục Yên cũng vừa xảy ra chuyện, gần đây biến thái càng lúc càng nhiều..."
Tốc độ nói chuyện của Đường Khiết nhanh như mưa rào, chỉ sợ Giang Thành Ngật sẽ cúp điện thoại.
Bên kia vẫn im lặng như trước.
Đường Khiết gãi gãi đầu, không biết nói tiếp thế nào: "Này... Giang Thành Ngật, cậu có đang nghe máy không đó? Tớ không nói đùa đâu, lần đầu tiên bọn tớ gặp phải tình huống này, bị hù sắp chết rồi. Nhớ đến người bạn cũ như cậu là một cảnh sát nên mới..."
"Địa chỉ!" Ngắn gọn hai chữ, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
"À..." Đường Khiết choáng váng, ngay cả bàn tay Lục Yên đang ôm cánh tay cô ấy cũng cứng lại.
Đường Khiết liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi/2216284/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.