"Trác Diệu, trả lời em đi. Em muốn biết, anh có yêu em không?"
Trịnh Lam khẽ chớp mắt, từ lúc tỉnh lại, ánh mắt của cô vẫn không ngừng hướng về phía anh.
"Em đã uống nhiều rồi."
Câu hỏi này không phải là lần đầu tiên Trác Diệu nghe thấy. Anh nghĩ câu trả lời là gì, có lẽ bản thân cô cũng đã sớm biết trước được rồi.
Anh chưa bao giờ... Chủ động nói lời yêu với cô cả.
Nghe thấy câu trả lời của anh, phản ứng của Trịnh Lam là khẽ cười một cái. Sau đó cô nhanh chóng buông tay anh ra, hành động có chút gấp gáp mau chóng kéo chăn lên trùm qua đầu mình mà nằm im thin thít.
Mặc dù cách một lớp chăn dày, nhưng Trác Diệu vẫn có thể nghe thấy âm thanh mang theo sự run rẩy của cô:
“Đúng vậy. Em say rồi.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người nhanh chóng kết thúc. Trác Diệu cũng không nán lại trong phòng ngủ của cô nữa mà rảo bước đi ra ngoài. Trước lúc rời đi cũng không quên đóng cửa phòng lại, trả lại không gian riêng tư cho Trịnh Lam.
Hai người đã bắt đầu chia phòng ngủ từ một năm trước.
Đây không phải là đề nghị của Trác Diệu. Nhưng đối với việc Trịnh Lam chủ động đưa ra yêu cầu chia phòng ngủ, anh cũng không có bất cứ ý kiến gì. Anh cảm thấy, việc hai người có ngủ chung trên một chiếc giường hay không cũng không có gì to tát đến mức khiến cả hai phải cãi cọ cả, cho nên anh chỉ đơn giản gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2626041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.