“Hải Thành, cảm ơn anh. Anh cho tôi xuống đây là được rồi.”
Xe vừa lái ra khỏi nhà hàng được tầm vài trăm mét, Trịnh Lam đã vội vàng lên tiếng bảo Hải Thành dừng lại.
Hải Thành không vội phanh xe, anh ta đảo mắt nhìn hình ảnh của Trịnh Lam đang được phản chiếu qua gương chiếu hậu, sau đó mới cất giọng trầm khàn hỏi một câu:
“Có chuyện gì sao? Cô không định về nhà à?”
“Tôi chuyển ra ngoài rồi. Cảm ơn anh đã cho tôi quá giang. Nhưng nhà tôi ở hướng ngược lại, nếu chúng ta đi chung xe sẽ không tiện cho lắm.”
Trịnh Lam thẳng thắn đáp lại câu hỏi của Hải Thành. Chỉ vài câu nói được thốt ra vô cùng nhẹ nhàng của cô, vậy mà khi thanh âm được thu vào tai Trác Diệu lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng chói tai.
Bởi vì khi cô chủ động nói nhà mình ở hướng ngược lại, thật chẳng khác nào đang ngầm tuyên bố cho cả thiên hạ biết anh và cô đã đường ai nấy đi, không còn sống chung với nhau dưới một ngôi nhà nữa.
Khó chịu!
Trác Diệu nhăn mặt đưa tay lên đỡ trán. Không biết có phải do ban nãy đã uống quá chén hay không mà hiện tại anh thấy đầu óc mình ong ong, dạ dày cồn cào, lòng nóng như lửa đốt.
“Dù sao tôi cũng chưa ký vào đơn ly hôn. Nhà của tôi cũng là nhà của em. Dù sao cũng đã muộn rồi, em đừng làm phiền Hải Thành phải dừng xe lại nữa.”
Thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ của Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2626034/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.