“Chuyện này… Con sẽ suy nghĩ thêm ạ.”
Trịnh Lam mặc dù đã định trước sau khi ly hôn sẽ hạn chế gặp mặt Trác Diệu nhất có thể, thế nhưng chuyện phải cách xa nhau cả mấy đất nước thì cô chưa nghĩ đến.
“Ừ, con cứ từ từ suy nghĩ. Lúc nào có đáp án, con có thể nói với mẹ. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Kiều Thư Vân mỉm cười nhìn Trịnh Lam, sau đó đỡ cô nằm xuống giường rồi mới lại nói tiếp:
“Chuyện ly hôn, đợi Trác Diệu tỉnh lại mẹ sẽ bảo nó nhanh chóng ký tên. Thời gian này nó làm phiền con nhiều như vậyt, chắc con thấy mệt mỏi lắm. Đàn ông đều là như thế đấy, có thì không biết giữ, lúc sắp mất rồi mới cuống cuồng vươn tay ra muốn nắm lại thì đâu cứu vãn được gì đâu chứ.”
Càng nghe Kiều Thư Vân nói, hốc mắt Trịnh Lam càng đỏ lên, sống mũi cô cũng bắt đầu thấy cay cay. Kiếp trước cô đã tu tâm tích đức gì để kiếp này có thể gặp được một bà mẹ chồng tâm lý và tuyệt vời như Trác Phu Nhân vậy chứ? Không biết có phải cảm giác của cô không, nhưng Trịnh Lam cảm thấy nhiều khi bà đối xử với cô còn tốt hơn đối với Trác Diệu, tựa như Trịnh Lam không phải con dâu mà là con gái ruột của bà vậy.
“Được rồi, mẹ không làm phiền con nữa. Con nghỉ ngơi đi. Lúc nào đến bữa tối, mẹ sẽ gọi con dậy.”
Kiều Thư Vân nói rồi đẩy ghế đứng dậy mà rời đi. Lúc ra khỏi phòng cũng không quên đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2626005/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.