“Chị xác định… Thật sự là người bên cạnh phòng em cố tình treo món quà này lên cửa nhà em sao?”
Sắc mặt hiện tại của Trịnh Lam không tốt lắm. Trong mắt người khác, rõ ràng cô đã có được một món hời, nhưng Trịnh Lam đối với “món hời” này lại thấy không thể nào vui vẻ nổi.
“Chắc chắn là anh ta. Thị lực của chị là 10/10 đấy.”
Trần Nhu Nhu có vẻ rất tự tin vào độ nhạy bén thị giác của mình. Nghe được lời khẳng định từ bà chủ khu chung cư, đôi môi mỏng của Trịnh Lam liền mím chặt lại, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy quai cầm của chiếc hộp đựng bằng giấy kia.
“Cảm ơn chị. Em xin phép rời đi trước.”
“Ôi, vội vàng thế. Chị còn hơn nửa nồi chè đậu đỏ nữa lận.”
Trần Nhu Nhu thể hiện rất rõ sự rộng lượng muốn chia sẻ đồ ăn cho mọi người. Nhưng cổ họng Trịnh Lam bây giờ đã sớm cảm thấy đắng chát, e là nuốt nước thôi cô cũng nuốt không trôi, cho nên lịch sự cúi đầu cảm ơn ý tốt của Trần Nhu Nhu rồi nói lời tạm biệt mà quay trở lại căn hộ của mình.
“Không ngờ tới người tặng quà cho cậu lại là Trác Diệu. Anh ta làm sao thế, đột nhiên không nói không rằng, bày ra bộ dạng thần thần bí bí tặng trang sức cho cậu. Đây không phải là lãng tử quay đầu, là muốn “cua” lại cậu đấy chứ?”
“Không có khả năng.”
Trịnh Lam vừa nghe Hải Ly nói dứt câu, cô liền đanh giọng nói ra bốn chữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625972/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.