Từ tiệm hoa trở ra, Trác Diệu lái xe thẳng đến trước cổng nhả Hải Ly. Theo lời Trần Bân báo cáo lại, trong khoảng khung giờ này cô sẽ ra ngoài, chỉ cần anh đứng đợi, khả năng cao sẽ “vô tình” gặp được Trịnh Lam.
Thời tiết bốn giờ chiều vẫn còn oi bức, đợi qua một tiếng đến năm giờ chiều khi nhiệt độ bên ngoài đã dần hạ thấp, Trác Diệu vẫn không nhìn thấy bóng dáng người mình muốn gặp đâu.
Tay anh miết chặt lấy vô lăng, quyết định không ngồi trong xe nữa, đẩy cửa xe bước ra ngoài, đi đến chờ cô dưới bóng râm của cây bằng lăng lớn.
Mặt trời dần hạ độ cao xuống. Ánh nắng từ màu vàng chói chang dần chuyển qua màu đỏ cam, ám lên chiếc sơ mi trắng Trác Diệu đang mặc trên người cùng một màu sắc với ánh hoàng hôn lúc chiều tà.
Trác Diệu không kìm được mà sốt ruột. Bây giờ đã là sáu giờ tối rồi, sao anh còn không thấy bóng dáng cô đâu?
Ánh nắng mặt trời dần tắt hẳn. Đèn đường cũng đồng loạt được bật lên, ánh đèn màu trắng nhạt chiếu xuống làn đường đủ màu sắc của xe cộ đang lưu thông qua lại.
Trác Diệu cuối cùng cũng đợi được đến khi có người bước ra từ nhà Hải Ly. Nhưng người bước ra khỏi cổng lại không phải người mà anh đang đợi.
Trên mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng, cánh tay đang cầm bó hoa lớn cũng dần buông thõng xuống.
“Trác Diệu?”
Ánh đèn đường không phải quá sáng, nhưng Hải Ly vẫn có thể nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625945/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.