Sắc mặt Mễ Lạp không được tốt lắm, nhất là sau khi nghe thấy câu nói kia của Trần Bân, mặt cô ta lập tức chuyển qua màu trắng xanh.
“Hừ, nhân viên mới sao? Muốn gặp mặt tổng giám đốc, cô ta nghĩ mình là ai chứ?”
“Định thông qua trợ lý Trần để tìm sự giúp đỡ hả? Cô ta không biết anh ấy ghét nhất là kiểu người hở chút là đụng chạm sao?”
Mấy nhân viên ở quầy tiếp tân không cho cô ta chút mặt mũi nào, ngay cả nói xấu Mễ Lạp cũng không cần nhỏ tiếng.
Dù sao cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé mới vào làm. Bọn họ có thâm niên làm việc đã bốn, năm năm, cho nên căn bản mà nói là hoàn toàn không để Mễ Lạp vào trong mắt, không coi cô ta là đối tượng cần kiêng dè.
Mễ Lạp tai nghẽ rõ từng câu từng chữ mọi người đang dị nghị mình, cô ta cũng không cố chấp đứng đợi người ở sảnh chính nữa, quay người đi về phòng nhân sự.
Tiếng cười bỡn cợt của những người kia tựa như một lời ma chú lặp lại không ngừng trong đầu cô ta, khiến sắc mặt Mễ Lạp càng lúc càng tệ, điên cuồng nhấn thang máy đến tầng bảy, chỉ muốn mau chóng quay lại chỗ ngồi của mình.
Trần Bân cũng không báo cáo lại chuyện đã xảy ra ở sảnh cho Trác Diệu, bởi vì anh ta biết, Trác Diệu sẽ không để tâm đến.
Anh trước nay chỉ quan tâm đến những gì anh muốn quan tâm. Vật cũng vậy, người cũng vậy. Nếu đã không để vào trong mắt, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625926/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.