Sau đó, Thiên Minh cũng rời khỏi để đi xem xét tình hình. Thật ra từ nãy đến giờ, tất cả mọi chuyện Vân Anh đều nghe thấy. Cả người cô dựa sát vào tường, hai chân cô run rẩy không thể đứng được. Lâm Vũ Phong - người ba cô kính trọng lại là một kẻ tàn nhẫn, một tay sát hại Trần gia, giết hại ba mẹ nuôi của cô, lại còn tàn sát khiến Ngụy gia tan nát. Tại sao ông trời lại để cô mang thân phận Lâm Phương Đình này chứ? Tại sao lại để cô là con cháu Lâm gia chứ? Vân Anh cứ thế ngồi một góc trong căn phòng tối mà khóc nấc.
" Có lẽ phải đến lúc kết thúc rồi. Triết Thành, Vũ Cường, em đi tìm hai anh đây "
Cô tự nói với bản thân rồi đứng dậy đi đến tủ quần áo. Cô mở tủ ra lấy ngay một cái váy dài đến tận gót chân mà mặc vào. Vân Anh đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình lần cuối. Bộ váy này chính tay Thiên Minh đã thiết kế cho cô và cô đã mặc nó vào ngày mà anh cầu hôn cô. Ngày 20 tháng 5 vào 8 năm trước chính là ngày hạnh phúc nhất với cô. Ngày mà cô đã chính thức là người của anh. Vân Anh hồi tưởng đến đấy mà không khỏi đau lòng. Cuộc đời của cô chính như một cuốn sách dày được viết nên bởi nước mắt của cô vậy.
Vân Anh bước lại bàn trang điểm. Cô mở chiếc hộp ra rồi lấy hai món đồ đeo vào. Một cái là sợi dây tay - vật của Lâm gia, một cái là chiếc nhẫn đính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723622/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.