Một tuần sau, Thiên Minh được xuất viện. Nhưng mỗi ngày sau đó anh đều đến bệnh viện để tìm cô. Vân Anh không hề cảm thấy khó chịu mà dường như trong cô có một chút gì đó rung động. Cô cảm nhận anh là người rất dịu dàng và còn tâm lí. Buổi chiều hôm ấy Vân Anh không bận việc ở bệnh viện nên đã cùng anh đi trung tâm mua sắm.
" Em thích gì thì cứ mua đi!" - anh đi bên cạnh cô nhẹ nhàng nói.
Vân Anh cười tươi, cô đi khắp mọi nơi xem nhiều thứ mới lạ.
" Anh nhìn xem nó có dễ thương không?" - Vân Anh cầm lên một con gấu bông đưa trước mặt anh.
" Rất dễ thương, anh mua tặng em!"
Cô cười thích thú ôm lấy con gấu bông ấy, lâu lắm cô mới có thể vui chơi thế này. Mấy năm qua lúc nào cô cũng chỉ lo học, học xong rồi lại đi làm. Đến khi nghỉ lễ thì cũng chỉ nằm ở nhà chẳng được mấy khi đi vui chơi thế này.
" Em ghé nhà anh ăn cơm nha, anh sẽ nấu cho em " - Thiên Minh ngõ ý.
" Ở..ở nhà anh á? Chuyện này..thì.." - Vân Anh e ngại. Quen nhau chỉ tầm một tháng mà đã về nhà của anh rồi thì có đường đột quá không chứ.
" Đồ ngốc, chỉ là ăn bữa cơm thôi. Xong rồi anh đưa em về!" - Thiên Minh nhìn bộ dạng của cô thì thích thú. Anh đưa tay xoa đầu của cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô mà kéo đi. Mặt Vân Anh lúc này đỏ bừng lên, cô cảm nhận tim cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723609/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.