Một tuần trôi qua....
Sau khi phía cảnh sát dựa treo kết quả giám định thì xác nhận đây là tai nạn nhưng bản thân Thiên Minh hiểu rất rõ đây chính là một vụ mưu sát chỉ tiếc anh chẳng có bằng chứng gì cả, ngay cả lọ thuốc ấy cũng chẳng có một dấu vân tay nào cả. Còn Vân Anh thì như người không hồn vậy, suốt ngày cứ im lặng ôm di ảnh của ba mẹ cô rồi khóc. Ngay cả Thiên Minh muốn chạm vào người cô cũng không được, ai đụng vào cũng đều bị cô đẩy ra. Mấy hôm nay cũng chẳng ăn uống gì khiến anh rất lo lắng. Hậu sự của ba mẹ cô đều được anh đứng ra lo liệu ổn thỏa.
Sau lễ tang, tất cả mọi người đều cùng về quê của cô. Ai cũng cảm thấy chua xót cho cô và người đau lòng nhất đó chính là anh. Cả tuần nay anh đã hết lời khuyên nhủ nhưng vẫn là bằng không.
Buổi tối hôm ấy Vân Anh cứ quỳ mãi trước bàn thờ. Không có ai là khuyên được cô cả, cơm nước không dùng cũng chẳng để tâm đến việc gì cả.
" Vân Anh! Em đứng lên đi, đừng quỳ nữa không tốt đâu!" - anh nhỏ nhẹ ngồi xuống bên cạnh khuyên cô. Nhưng Vân Anh vẫn làm lơ, ánh mắt vô hồn cứ mãi thẫn thờ. Nhìn thấy cô tự vằn vặt bản thân khiến Thiên Minh vô cùng đau lòng, amh mấy hôm nay đều luôn cho ngươig điều tra mọi thứ nhưng vẫn không thu được kết quả gì cả.
" Bảo Bảo! Nghe anh nói. Anh biết em đau lòng, anh cũng đau lòng nhưng người thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723582/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.