Vân Anh đứng đấy một lúc lâu khẽ cười rồi nói.
" À...em..em muốn đến xem anh thế nào! Thấy anh trở về như vậy là tốt rồi! Mọi người cứ bàn việc đi.. em còn có việc ở trường, em xin phép" - Vân Anh từ tốn nói, cô khẽ cúi cầu rồi rời đi. Mặc dù bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng cô lại rất đau. Điểu cô cảm thấy bất lực nhất là không thể quên đi thứ tình cảm này. Có thể cả đời này cô cũng chẳng thể nào quên được nữa.
" Mọi người cứ đi ăn đi!" - Thiên Minh nói xong thì cất bước chạy theo cô. Anh chạy lại nắm lấy cổ tay của cô. Vân Anh quay đầu nhìn anh.
" Anh muốn nói chuyện với em !" - Anh nắm chặt tay của cô.
" Em nghe anh nói một lần có được không? Từ trước tới nay anh đã làm cho em buồn rất nhiều nhưng bây giờ đã khác. Anh không cần phải nấp sau bóng tối nữa vì thế em có thể quay lại bên anh có được không?" - Thiên Minh khẩn thiết cầu xin, anh không thể mất cô được một lần nào nữa.
" 'Dương Vân Anh tôi nói cho cô biết.Tôi hiện tại cái gì cũng có, tiền có, xe có, nhà có, quyền lực cũng có. Cô không thử nhìn lại bản thân xem cô có được gì? Cô có xứng khi đứng cạnh tôi không? Một người xuất thân thấp kém, nhan sắc cũng không có thì cô dựa vào đâu để bên tôi' Anh còn nhớ những câu này không?"
Thiên Minh lặng người, thật ra lúc đấy anh không cố tình nói như vậy nhưng có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723540/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.