Ba ngày sau Vân Anh cũng được xuất viện nhưng cần phải hạn chế vận động. Triết Thành vốn có giao tình với ba cô nên anh ngày nào cũng xin phép ông đến khám cho cô. Vân Anh từ khi về nhà thì liền bị cấm túc, suốt ngày cứ học xong rồi lại ăn, ăn rồi uống thuốc rồi lại ngủ. Ba cô chăm cô thể này không sớm thì muộn Vân Anh cũng sẽ biến thành heo thôi.
Có điều làm Vân Anh rất bức bối chính là anh đã không liên lạc với cô kể từ ngày hôm đó. Cô luốn để điện thoại bên mình chỉ trực chờ anh nhắn tin rồi có cơ hội làm nũng nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Tuy rằng Thiên Minh không liên lạc với Vân Anh nhưng mọi thông tin của cô anh đều biết tườm tận. Anh ngày ngày vẫn dõi theo cô từ xa. Cho đến một hôm, Vân Anh cố tình trốn ra khỏi nhà để đi tìm anh. Cô chạy qua nhà anh, thấy cửa nhà không khóa cô mới mở cửa bước vào.
Vân Anh chậm rãi từng bước đi vào trong. Đặt chân lên bậc thềm thì cô đang thấy anh ở trong bếp nấu gì đấy.
" Thiên Minh!" - Vân Anh mừng rỡ chạy vào ôm lấy anh. Còn anh thì ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của cô.
" Em...em còn tưởng anh không cần em nữa hức...anh là đồ đáng ghét hức.." - Vân Anh xúc động ôm chằm lấy anh. Thiên Minh cười nhẹ, xoa đầu cô.
" Đồ ngốc, sao anh lại không cần em chứ. Anh có thể không cần bất cứ thứ gì nhưng không thể không có em bên cạnh. "
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723530/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.