Cả đêm hôm ấy anh luôn ôm chặt cô vào lòng. Tuy là cô bướng bỉnh nhưng anh chẳng thể nào bỏ được, suy cho cùng cũng là do anh đã quá nuông chiều cô thôi.
Sáng hôm sau, anh thức sớm để làm bữa sáng cho cô. Vân Anh mang balo từ trên lầu đi xuống, gương mặt còn ngáy ngủ bước xuống. Cô đặt balo xuống ghế rồi ngồi xuống, lúc ấy anh mang phần ăn sáng ra cho cô.
" Đi học lại thì đừng có gây họa dùm tôi một cái, không là lại no đòn"
" Anh đừng có sáng sớm lại mắng em chứ! Mắng suốt ngày hôm qua còn chưa đủ à?" - Vân Anh bĩu môi tỏ thái độ. Thiên Minh cũng chỉ biết lắc đầu cho qua.
" Nấu không ngon gì hết!" - Vân Anh bực bội bỏ đũa xuống.
Anh thì nhìn cô rồi cũng không nói gì, tiếp tục ăn cho xong rồi còn đi làm. Anh đâu phải không biết là cô đang giận chuyện bị anh làm lơ tối qua. Hôm qua còn bảo là xin lỗi nhưng đến sáng lại mặt mày cau có với anh. Thiên Minh cũng đã quá quen với cảm giác này, ai bảo đi yêu một đứa con nít làm chi giờ khổ rồi đấy.
" Thôi đừng nháo nữa, mau ăn đi rồi đi học" - Anh là đang cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với cô.
" Em không ăn" - Vân Anh bướng lại càng bướng, tỏ thái độ với anh.
Thiên Minh nhận thấy cô vẫn là đang đợi anh hạ mình để an ủi cô thôi. Anh thở dài một hơi rồi bỏ ngang phần ăn sáng của mình. Vân Anh cứ ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723510/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.