Cô ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn. Thì ra là Tuấn Khương, cậu vội chạy lại phía của cô. Cậu ngồi xuống kề cận hỏi han.
" Cậu sao rồi? Còn bị thương ở đâu nữa không?"
" Chỉ là trật chân chút thôi, còn lại mọi thứ đều tốt cả"
Tuấn Khương nghe cô nói thế liền tháo giày cô ra, cậu nâng chân cô lên xem thử, thấy ở cổ chân cô đã được băng bó nên cũng yên tâm một chút.
" Cậu có thuốc dán không?"
Vân Anh lấy trong balo ra hai miếng cao dán đưa cho cậu. Tuấn Khương nhận lấy, rồi đặt cổ chân lên đầu gối của cậu.
" Ráng chịu đau nha" - Cậu nhẹ nhàng bảo. Vân Anh lấy làm ngạc nhiên nhưng cũng hít một hơi thật sâu. Tuấn Khương nhẹ nhàng cử động cổ chân của cô rồi nhanh chóng ổn định lại khớp xương ở cổ chân cho cô.
Vân Anh nghe thấy một cái " Rắc" rồi lại cảm nhận được đau đớn liên tục ập đến. Cô cố gắng kìm lại nước mắt, cô đã từng hứa với bản thân là ngoài anh ra cô sẽ không bao giờ khóc trước mặt một nguoieg con trai nào khác nên cho dù đau đến thấu xương thì nhất quyết cũng không rơi lệ. Tuấn Khương sau khi chỉnh lại khớp xương cho cô thì nhẹ nhàng xoa rồi dùng cao dán mà dán chặt lại.
" Còn đau nữa không?" - Cậu nhẹ nhàng hỏi.
" Tuy còn đau nhưng đỡ hơn lúc nãy, mà cậu cũng biết sửa khớp chân nữa sao?"
" Gia đình tôi mấy đời làm bác sĩ mấy vấn đề nhỏ này tôi không làm được thì còn gì là mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723502/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.