Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa xong thì bay thẳng lên giường cuộn chặt trong chiếc chăn ấm mà không nói với anh nửa lời. Anh bước đến nằm xuống bên cạnh cô: "Em định giận anh như vậy hoài sao?" 
" Ai thèm giận chứ!" 
" À quên nữa. Từ sáng đến giờ mọi chuyện cứ rối lên nên anh không kịp hỏi em…" 
" Hỏi gì cơ?" 
Thiên Minh không nói bước lại hộc tủ lấy một cây thước ra bước tới chỗ cô. 
" Hỏi tội chứ làm gì? Còn muốn ngây thơ, giờ thì cuối xuống rồi tôi kể tội cô cho cô nghe" - Thiên Minh nghiêm giọng, cũng đổi cả cách xưng hô. 
" Hức. Anh dám đánh em hả? Em bỏ đi luôn bây giờ! Anh đừng có suốt ngày cứ đòi đánh em, em còn đang giận anh lắm đó" 
" Đây không phải là đang thương lượng hay là tranh luận với cô, cô còn dám bướng là đừng trách tôi ah, muốn bỏ đi phải không? Em tính bỏ đi đâu? 2 tiếng thôi là ba em lên đến đây liền đó, muốn về quê nghỉ học phải không Vân Anh" - Thiên Minh rằn giọng, cây thước bị anh nhẹ nhẹ vỗ vào chân cô. 
" Đau lắm á. Em lớn rồi chứ bộ, sai thì nói chứ mắc gì đánh em. Sao anh không đối xử với mấy cô bạn gái cũ của anh như vậy đi, thật bất công cho em, đi thương một người vũ phu, hung dữ đến vậy!" 
" Em đang thi gan với tôi phải không? Bảo gì nãy giờ không nghe hả?" 
" Này đây này, đánh đi, đánh rồi thì đừng nhìn mặt em" - Vân Anh ấm ức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723483/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.