Vân Anh vừa bước vào nhà thì đã thấy anh ngồi sẵn trên ghế sofa còn Trâm Anh thì đang đứng bên cạnh anh.Trâm Anh sợ sệt ánh mắt hướng về cô.
" Trâm Anh nói cho cậu biết bữa nay con đã đi đâu?"
Nhỏ không dám nói mà cúi gầm mặt còn cô cũng đang sợ không kém. Anh kiềm giọng lại :"Có phải đã làm sai chuyện gì rồi mới không dám nói phải không. Hai cô đừng nghĩ tôi không biết hai cô đã đi đâu làm gì. Tôi chỉ muốn cho hai người cơ hội để nói."
Trâm Anh vẻ mặt sợ hãi, chẳng lẻ bây giờ nói với anh là đi vào quán bar còn để một đám thanh niên đuổi bắt.
" Nếu nghĩ không ra thì cứ từ từ mà nghĩ. Con đi lên phòng đứng cho cậu, cậu hỏi tội Vân Anh xong sẽ tới lượt con"
Trâm Anh nghe xong thì ba chân bốn cẳng chạy mất còn Vân Anh thì đang khóc trong lòng liếc nhìn anh.
" Bước lại đây, đứng thẳng lên cho anh" - Anh lớn giọng ra lệnh. Vân Anh tuy không muốn nhưng chẳng thể nào dám cãi lại lời của anh.
Không gian rơi vào tỉnh lặng một hồi lâu.
" Đã nghĩ ra những lời nói dối chưa?"
" Em không có nói dối, càng không dám nói dối"
" Có tiến bộ"
" Là do anh biết dạy"
" Không dám nhận, tôi không có dạy em, trước mặt thì vâng lời ngoan ngoãn sau lưng thì làm chuyện mờ ám chẳng xem ai ra gì"
" Em không có mà"
Loading...
" Được thôi, vậy hãy kể lại toàn bộ sự việc hôm nay em đã gặp phải, từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723475/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.