Anh sững người, nhìn mớ hổn độn mà cô vừa gây ra mà chỉ biết lắc đầu, thở dài đầy phiền muộn.
" Em...em xin lỗi" - Vân Anh chỉ biết cúi đầu.
Thiên Minh không nói không rằng nhẹ nhàng bước tới.
" Được rồi, không sao. Em về phòng nghĩ sớm đi"
" Em..em không cố ý đâu. Em xin lỗi"
" Mọi việc thành ra thế này không phải là lỗi của em. Chỉ tại phòng anh bừa bộn quá thôi. Ngoan về phòng ngủ đi, mai còn đi học, không là bị đòn nghen"
" Nhưng mà...Em"
" Không nhưng nhị gì hết. Mau về phòng ngủ đi, hôm nay anh làm việc khuya lắm nên em ở đây là không ngủ được đâu. Nghe lời anh"
Thiên Minh nhẹ nhàng nói với cô. Vân Anh biết là anh đang đuổi khéo mình nên cũng đâu có mặt dày mà ở lại. Cô cúi đầu xin lỗi anh rồi chạy về phòng. Thiên Minh tuy có giận nhưng lại không thể hiện ra mặt. Bài diễn thuyết của anh giờ đã ướt cả rồi chẳng biết ngày mai lấy đâu ra mà trình bày nữa. Xem cả cả đêm nay anh phải thức trắng mà làm lại rồi.
Thiên Minh thu dọn mảnh vỡ của cái khung ảnh, lau hết nước trên bàn rồi mới bắt đầu làm lại nội dung bài diễn thuyết. Vân Anh sau khi trở về phòng của mình thì trằn trọc không ngủ được. Vốn dĩ là qua để xin lỗi anh vậy mà lại gây thêm rắc rối cho anh.
Thiên Minh một mình ở trong phòng cố gắng làm lại bài diễn thuyết của mình. Đến đâu gần 3h sáng thì mới xong, tuy nội dung không có chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723469/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.