Chương trước
Chương sau
Anh chậm rãi nâng bàn tay dính đầy máu lên chạm vào gương mặt Khúc Yên, anh vừa chạm vào, mu bàn tay anh đã có cảm xúc ấm nóng chảy xuống từ mắt cô. Khúc Yên quay đầu nhìn Desi đang đứng bất động ở đó, bất lực nhờ đến anh ta:’‘Giúp…giúp tôi với.’’

Thẩm Tây Thừa từ từ cảm nhận cơn đau từ vị trí gần phổi, máu trong miệng anh đột nhiên trào ra. Khúc Yên cả người như chết lặng, cô vụng vặt run rẩy dùng ống tay áo lau đi vết máu trên miệng anh. Cô trấn an anh, nhưng cô càng trấn an anh chính cô càng mất bình tĩnh:’‘Tây Thừa…tới bệnh viện…sau này…em sẽ nghe lời anh…anh đừng doạ em…chúng ta chỉ mới ở bên nhau thôi… đừng bỏ em…Thẩm Tây Thừa…đừng bỏ em…’’

Thẩm Tây Thừa cười nhẹ, đau lòng vén lọn tóc trên má cô, đầu ngón tay anh dính đầy máu chạm vào từng vết bầm xanh trên mặt Khúc Yên. Cảm xúc đau xót lẫn như không thể tin nổi khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, hốc mắt đỏ bừng lên.

Trái tim anh như có cái gì đó mạnh mẽ đâm xuyên qua, đau nhói gậm nhấm từng chút một.

Desi và vài người khác đi tới đi tới, bỗng nhiên Desi dừng lại, nhìn đuôi của chiếc xe phía sau, anh mở ra. Người đàn ông nằm bên trong đang vẫn còn sống, hơi thở yếu ớt thoi thóp. Ánh mắt Desi trở nên rét lạnh, anh rút súng ra, bắn vào giữa thái dương tên khốn đó.

Hắn co giật một cái, sau đó chết tươi tại chỗ.

Desi chạy tới cẩn thận dìu Thẩm Tây Thừa đứng lên. Có lẽ vì do chuyển động đột ngột mà máu ở trong miệng anh cứ tuôn ra ngoài.

Chiếc xe màu đen được chạy tới kế bên cạnh họ, Khúc Yên ôm lấy người anh cố gắng giữ bình tĩnh rồi mở cửa xe, toàn thân anh đều như không có sức, gương mặt tái nhợt ôm lấy Khúc Yên, thều thào gọi.

‘‘Tiểu Yên…phụt…phụt.’’ Thẩm Tây Thừ ho ra từng ngụm máu, cả gương mặt cô mặt cắt không còn giọt máu, cô cắn chặt môi mình, không muốn khóc rồi lại làm anh thêm kích động.

Máu từ trong miệng anh không ngừng chảy ra, ống tay áo cô đã thấm đầy máu tươi, cô chưa từng thấy nhiều máu như thế này, máu trong miệng anh cứ không ngừng tuôn trào ra, cứ chảy ra cô lại lau. Đồng thời, máu sau lưng cũng không ngừng chảy ra.

Cô bây giờ rất hoảng, cả hai tay đều là máu của anh, nước mắt cô cứ không ngừng rơi xuống:’‘Anh đừng…đừng có nói chuyện…’’

Khúc Yên tay chân luống cuống lìu anh vào trong xe, trong khoang xe nhỏ bé ấy bao trùm mùi máu của Thẩm Tây Thừa. Anh cảm thấy khắp người mình đau rát, lạnh lẽo đến rùng mình. Chỉ duy nhất cảm nhận được sự ấm áp của Khúc Yên.

Chiếc xe khởi động lau nhanh đi, Desi biết đường giao với con đường cao tốc. Một mạch phóng xe đi với tốc độ kinh người.



Khúc Yên nhìn gương mặt tái nhợt của anh, cô nhìn máu ở lưng anh cứ không ngừng chảy ra. Cô không thể hiểu nổi, tại vì sao chỉ một viên đạn mà có thể khiến anh có thể chảy nhiều máu đến thế, nội tạng của anh chắc chắn đã bị thương không nhẹ.

Thẩm Tây Thừa nhẹ cong môi, sự đau đớn lẫn cảm giác sợ hãi cứ bao vây lấy cô. Khúc Yên nhìn anh thế này trái tim không tự chủ mà xoắn lại.

Khúc Yên lau vết máu trên môi anh, nước mắt cô chảy xuống, cô nhẹ hôn lên môi anh. Giọng cô run rẩy:’‘Tây Thừa…sẽ không sao…không sao hết…đừng…đừng bỏ em…chúng ta chỉ mới kết hôn với nhau thôi…em…’’ Nước mắt cô không ngừng lại được, bất lực nhìn anh:’‘Em còn muốn sinh con cho anh…anh đừng bỏ em…được không… em cần anh lắm…Thẩm Tây Thừa…em thật sự rất yêu anh…’’

Thẩm Tây Thừa nâng mí mắt, ánh mắt anh ảm đảm nhìn Khúc Yên, muốn bao nhiêu thê lương thì cô có bấy nhiêu thê lương. Anh cũng không nỡ bỏ cô lại, anh đợi cô lâu đến thế. Đợi cô trưởng thành rồi đợi cô tốt nghiệp, sau đó lại kiên trì đợi cô trở lại Trung, cả anh và cô ai cũng có tình cảm sâu nặng với đối phương, nếu không…ai lại có dũng khí đợi chờ một người suốt mấy năm như thế mà không chút nghi ngờ chứ…

‘‘Tây Thừa…có phải rất đau không…’’ Giọng cô run rẩy lại bất lực, chiếc xe lái qua một con đường khác. Bệnh viện đang thấy trong tầm mắt.

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, ánh mắt có chút rũ xuống, khó khăn nói:’‘Anh không…sao. Đừng hoảng…’’

Bàn tay cô lạnh toát, cô vỗ vào hai má Thẩm Tây Thừa, đôi mắt cô đỏ lên, đầu óc cô như sụp đổ xuống. Cô gắt gao ôm anh chặt vào lòng:’‘Tây Thừa, anh đừng có ngủ…’’

Cô không dám tưởng tượng đến cảnh đó…

Đến bệnh viện lớn, ở phía ngoài đã có y tá đang đứng đợi sẵn. Chiếc áo sơ mi dính chặt vào tấm lưng của anh, anh cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, cũng có chút buồn ngủ, tuy là vậy nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô.

Không khí yên tĩnh càng làm tăng tình trạng của Thẩm Tây Thừa, hành lang về đêm rất yên tĩnh, băng ca cứu thương được đẩy nhanh đi vào trong. Đến khu vực cấp cứu khẩn cấp thì lại đem người tiến vào bên trong.

Một người bác sĩ đã đứng sẵn ở trước cửa, nhìn toàn thân Thẩm Tây Thừa ông ấy cũng có chút hoảng hốt. Đột nhiên có cuộc gọi triệu tập ông ta tiến hành một ca phẫu thuật gấp, kinh nghiệm của ông là có tiếng ở bệnh viện nước Úc, phải nói nhiều ca phẫu thuật treo tính mạng lên dây đều được ông ta dùng tay nâng xuống.

Desi lẳng lặng nhìn Khúc Yên như người mất hồn nhìn vào bên trong. Bác sĩ nhìn cô rồi liếc nhìn Desi, gật đầu một cái rồi ông ta cũng tiến vào trong.

Đèn phòng đã được sáng lên, ca phẫu thuật thật sự đã diễn ra.



Trong một tiếng đầu, Khúc Yên thật sự như người mất hồn, trong ánh mắt có sự hoảng sợ tột cùng.

Desi nhìn cô vẫn cứ đứng tại chỗ đó suốt một giờ đồng hồ, toàn thân cô đều là máu, có chút dọa người, gương mặt cô có vết máu do Thẩm Tây Thừa chạm vào. Desi do dự một lát, đi tới cạnh dìu cô ngồi xuống ghế trống.

Cơ thể cô không chuyển động, chân cứ như bị đá đè nặng xuống không thể di chuyển, ánh mắt như người mất hồn mà nhìn vào trong cánh cửa phòng phẫu thuật.

Desi không nhịn nổi, đi tới trước mặt cô:’‘Bà Thẩm, danh tiếng của bác sĩ Down trong bệnh viện rất nổi tiếng. Ông Thẩm chắc chắn sẽ không sao. Nếu khi Ông Thẩm tỉnh lại, nhìn thấy cô xanh xao tiều tuỵ như thế sẽ rất tức giận. Chắc cô cũng đã rất kiệt sức rồi, đi lại ghế ngồi được không.’’

Ánh mắt cô vẫn nhìn vào trong phòng cấp cứu, không đáp lại lời Desi, thế nhưng bước chân đã chịu nhấc lên. Desi cẩn thận dìu cô ngồi xuống băng ghế ngồi chờ.

Ngay khi Desi dời tầm mắt xuống, ngay lập tức quay đầu đi.

Vết máu trên áo Khúc Yên sau vài tiếng đã khô lại, máu trên cánh tay, trên mặt cũng đã sẫm màu, lại chưa từng lau đi.

Khúc Yên tĩnh lặng ngồi trên băng ghế chờ, ánh mắt vô định cứ luôn nhìn vào trong phòng phẫu thuật, gương mặt cô vô cảm xúc.

Bàn tay cô lâu lâu lại cuộn nắm chặt lại, gục đầu nhìn chằm chằm vào nền gạch trắng lạnh lẽo, không quan tâm tới bất kì ai.

Desi hỏi cô:’‘Bà Thẩm, tôi nghĩ cô nên đi thay đồ đi.’’

Khúc Yên chắc không để ý bây giờ cô ăn mặc phong phanh thế nào. Cúc áo bị Lâm Quáng cắt đứt, da thịt bên trong để lộ ra ngoài đều dính máu, Khúc Yên trầm tư nhìn xuống người mình, sau đó dùng tay nắm chặt lại hai bên áo, kéo chặt lại.

Có vài lần Desi muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng. Cuối cung anh ta đứng dậy rời đi, Khúc Yên cũng không quan tâm đến anh ta, ánh mắt luôn nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật, cứ sợ chỉ cần cô dời tầm mắt, chuyện khủng khiếp khác sẽ lại xảy ra.

Sự bình tĩnh vì cảm xúc sợ hãi ngay lập tức bao vây lấy toàn cơ thể cô, đôi mắt cô đỏ ửng rồi lại rơi xuống. Vừa …thảm hại lại vừa chật vật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.